Viết tặng cho mình hay viết cho ai ? Mùa thu vẫn thế, thu vẫn là thơ, là nhạc, là tâm hồn của trời đất, là nỗi buồn của lòng người. Phải, nỗi buồn. Năm nay thu vẫn buồn. Vẫn mang mác, vẫn lành lạnh như ai đấy đang hờn dỗi. Dẫu biết trước như thế, nhưng bất chợt chiều nay, thu đến bất ngờ quá, đem theo những nỗi buồn ‘không thể gọi thành tên’. Lặng lẽ như mùa thu, nỗi buồn thấm vào tâm hồn, để giọt nước mắt hiếm hoi rơi lúc nào không rõ… Mùa thu bắt đầu với hoa sữa. Hoa sữa, ấy là một trong những đặc điểm quen thuộc của mùa thu. Hoa có cái mùi hương ngây ngất, lúc nồng, lúc thoảng. Có người chưa một lần để tâm tới hương hoa sữa. Nhưng hình như lại có duyên nợ với hoa (là duyên hay là nợ ?). Những chuyện vui buồn vào mùa thu lạ thay thường bắt đầu bằng một câu chuyện về hoa sữa, hay đơn giản chỉ là một câu nói về hoa sữa. Chuyện vui, hẳn là duyên. Chuyện buồn, đành là nợ… Thế nên dù không để tâm tới cái thứ hoa đặc trưng của mùa thu ấy, ta vẫn hay nghĩ đến, hay nhắc đến như một kỉ ...