Chuyển đến nội dung chính

Lại một mùa lá rụng…

 Viết tặng cho mình hay viết cho ai ?


Mùa thu vẫn thế, thu vẫn là thơ, là nhạc, là tâm hồn của trời đất, là nỗi buồn của lòng người. Phải, nỗi buồn. Năm nay thu vẫn buồn. Vẫn mang mác, vẫn lành lạnh như ai đấy đang hờn dỗi. Dẫu biết trước như thế, nhưng bất chợt chiều nay, thu đến bất ngờ quá, đem theo những nỗi buồn ‘không thể gọi thành tên’. Lặng lẽ như mùa thu, nỗi buồn thấm vào tâm hồn, để giọt nước mắt hiếm hoi rơi lúc nào không rõ…

Mùa thu bắt đầu với hoa sữa. Hoa sữa, ấy là một trong những đặc điểm quen thuộc của mùa thu. Hoa có cái mùi hương ngây ngất, lúc nồng, lúc thoảng. Có người chưa một lần để tâm tới hương hoa sữa. Nhưng hình như lại có duyên nợ với hoa (là duyên hay là nợ ?). Những chuyện vui buồn vào mùa thu lạ thay thường bắt đầu bằng một câu chuyện về hoa sữa, hay đơn giản chỉ là một câu nói về hoa sữa. Chuyện vui, hẳn là duyên. Chuyện buồn, đành là nợ… Thế nên dù không để tâm tới cái thứ hoa đặc trưng của mùa thu ấy, ta vẫn hay nghĩ đến, hay nhắc đến như một kỉ niệm của mùa thu…

Mùa thu lớn lên trong nắng nhẹ. Nắng. Không gắt, mà nhẹ nhàng, đủ để sưởi ẩm cho cái không khí lành lạnh của mùa thu. Nắng vàng mùa thu có lẽ là chút vui vẻ còn sót lại chưa bị cái bàng bạc mang mác buồn kia lấn át. Nắng giống như hi vọng về một điều gì đấy thật ấm, thật đẹp. Bởi ánh nắng mùa thu là một trong hai thứ kết hợp được ánh sáng và sự ấm áp một cách tự nhiên nhất. Thứ còn lại… là tình yêu… Chính vì sự giống nhau đó mà nhiều người đôi lúc gọi người mình thương yêu là nắng… Và còn một sự thật nữa mà ta không để ý (hoặc cố tình không để ý) : tình yêu, giống như ánh nắng, không thế níu giữ được…

Mùa thu kết thúc bằng lá vàng. Lá vàng rơi phải chăng là tiếng thở dài của mùa thu. Lặng lẽ. Và cô đơn. Gió thổi, rồi lá rơi, có khi ào ạt, có khi từng chiếc một, lìa cành, và bay, và chạm đất. Gió cứ thổi, lá cứ rơi, tự lúc nào không hay, mặt đất đã ngập một màu vàng mệt mỏi… Lá rơi một cách thờ ơ, mặc cho người ngắm lá rơi ngơ ngác, chạnh lòng. Ai bảo người trông rồi buồn theo lá? Ai bảo người nghĩ về những chuyện không vui ? Ai bảo lòng người đa cảm rồi đổ lỗi cho lá vàng? Nhưng người ta vẫn thế, vẫn hay tìm cho mình một lí do để buồn. Bởi không lẽ lại tự dưng buồn ? Buồn vô cớ ư ? Hay chăng đấy chỉ là cái cớ che đi một nỗi buồn sâu kín bên trong ?

Sau mùa thu… Tất nhiên sau mùa thu là mùa đông. Mùa đông lạnh lùng hơn nhiều. Và cũng sắc sảo hơn, rõ ràng hơn. Mùa thu nhạt nhòa như một kí ức buồn. Khó nhận ra, nhưng luôn bên cạnh ta, thấm vào trong ta mà ta đâu hay biết. Thu rồi sẽ qua. Còn những kí ức không vui, đôi khi ta tự hỏi, liệu đông về với cái lạnh có đủ làm ta tỉnh táo để quên đi ???


Bãi Cháy, ngày 23 tháng 10 năm 2009

T.L

Nỗi buồn, giữa mùa thu như được nhân lên nhiều lần. Nhiều cảm xúc hỗn độn, mà đậm nét nhất là nỗi buồn. Không ! Chỉ có nỗi buồn mà thôi… Bài viết không nhằm mục đích nghệ thuật mà đơn giản chỉ là những cảm xúc nhất thời. Thời gian sẽ giúp cho người ta tỉnh táo hơn…

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ngày cũ đã qua...

Trong khi chờ đợi Phần 2 của "Nơi mùa thu bắt đầu...". Vô tình anh có một cuộc trò chuyện với một nhân vật của Phần 1. Kiểu như "Tâm sự đêm khuya" ấy. Và anh muốn viết 1 cái gì đấy. Dạo này anh thèm được viết như người ta thèm uống nước vậy. Anh viết 1 cách điên loạn và lảm nhảm. Giống như trong 1 thời gian dài những câu chữ ấy bị dồn nén lại và đến bây giờ thì nó cứ thế phun ra một cách hỗn loạn không theo một trật tự nào cả. Đêm nay, hay nói đúng hơn là sáng nay (vì có lẽ mặt trời cũng sắp lên rồi) anh lại viết. À nhưng đừng ai nghĩ rằng anh bị tự kỉ hay tâm thần zở hơi gì mà anh thức khuya thế. Anh hoàn toàn bình thường. Lý do anh viết bài này cũng bình thường như mọi điều bình thường khác trong cuộc sống của anh thôi. Đơn giản là anh ngồi chơi game với mấy thằng bạn anh đến 2h30 sáng, anh đang chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì bất ngờ người ấy xuất hiện. Và cũng như vài lần trước đây, 2 người bắt đầu nói chuyện. Những câu chuyện không đầu không cuối, những câu chuyện,...

Những chuyện vụn vặt

  Tặng em, vì những điều vụn vặt suốt 1 năm qua… Viết hẳn một bài tặng người yêu, lại đề tên là “Những chuyện vụn vặt”, nghe cứ kiểu người yêu cũng là cái gì đấy nhỏ nhặt thôi ấy nhỉ. Chả phải đâu! Người yêu mình, cao hơn mét rưỡi, nặng gần năm chục ký – ai nghĩ là “nhỏ” thì có thể bảo bạn ấy tát cho một phát xem thế nào… Đùa vậy. Gọi là “Những chuyện vụn vặt” vì thật ra nó cũng chẳng có gì to tát. Giống như hôm nay, mình tranh thủ lúc nghỉ trưa ở công ty, chạy ra ngoài mua một cái dây buộc tóc nhỏ nhỏ, một cái thiệp nhỏ nhỏ, viết vài dòng nhỏ nhỏ, rồi cho vào một cái túi… to tướng (để tạo sự bất ngờ =)) ) rồi chiều mang về tặng cho bạn người yêu. Còn bạn ấy thì dành thời gian làm hộ mình bài tiểu luận cuối tuần mình nộp, ăn với mình bữa tối, rồi lại về nhà loay hoay với đủ thứ việc ở nhà… Suốt một năm qua, số ngày hai đứa không gặp nhau, chắc chỉ đếm trên hai bàn tay cộng thêm hai bàn chân, mà cũng có thể cộng thêm cả… răng nữa, mình chả để ý. Chỉ biết là cũng hay gặp nhau, ha...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.