Đợt rét đầu tiên của mùa đông năm nay. Lạnh. Tối qua đi một mình ngoài đường. Gió thổi vu vơ, nghĩ linh tinh đủ chuyện. Những chuyện đã qua… ngẫm lại… mỉm cười… có nhiều tình cảm không phai nhòa theo năm tháng…
…
Nghĩ về gia đình… Nếu có một nơi ấm nhất trên thế gian mỗi khi mùa đông đến thì đấy là ở trong gia đình mình. Dù giàu, dù nghèo, nhà trí thức hay nông dân, niềm hạnh phúc được quây quần bên nhau có lẽ suốt đời ta không quên được. Hạnh phúc là những tối nằm nghe gió thổi bên ngoài, ăn bắp ngô luộc, nói chuyện đông tây kim cổ. Hạnh phúc là một thời tuổi thơ mong có quần áo mới, được mẹ ôm ấp trong lòng… Mỗi khi gió đông về, dẫu lạnh, vẫn biết có một nơi ấm áp luôn chờ đợi…
…
…
Nghĩ về bạn bè… Ấy là những ngày tụ tập đi chơi trong cái lạnh cắt da của một ngày mùa đông. Áo khoác to sụ, mũ trùm kín đầu, rủ nhau đi lang thang khắp phố, ăn cái này cái kia đến khi hai tay lạnh cóng mới chịu về nhà. Lời nói, tiếng cười hòa trong gió. Ấy là những tối đến nhà nhau học nhóm mà mang theo cả ngô nướng, hạt dẻ, bim bim… Ấy là những lúc tâm sự cùng nhau chuyện vui buồn, tình cảm…
…
Nghĩ
về tình yêu… May
mắn cho những ai tìm được một bàn tay yêu thương khi cơn gió đầu tiên của mùa
đông thổi qua từng góc phố. Một cái nắm tay thật chặt, để sưởi ấm cho nhau… Mùa
đông bỗng trở nên thật đáng yêu…
…
Nghĩ
về mình… Đứng
một mình trong gió, lạnh, càng thấy quý hơn chút nắng ấm. Nắng mùa đông, không
gay gắt mà nhẹ nhàng, vui vẻ, cái vui thật nhẹ. Như một người khẽ mỉm cười.
Hạnh phúc…
….
Lạc Rang
Nhận xét
Đăng nhận xét