Nó chưa từng thích mùa thu. Nó cũng chẳng để ý khi nào trời sang thu. Nói văn vẻ ra thì nó lạnh lùng với mùa thu lắm. Nhưng hình như mùa thu có chút gì như duyên nợ với nó (có lẽ nợ nhiều hơn duyên). Đã thế mùa thu lại vờ như không hiểu, cứ thích khiến nó phải để ý, phải suy nghĩ, phải nhớ nhung… Mưa... Chẳng phải tầm tã như mưa rào mùa hạ. Mưa bay bay, hạt nhẹ nhẹ. Mưa đủ để ướt đường, ướt áo, ướt tóc… Mưa đủ để nửa muốn mang ô nửa muốn che quyển vở lên đầu mà chạy ù đi cho xong chuyện. Sáng bước chân ra cửa thấy trời mưa, thấy lạnh lạnh. Lâu lắm rồi mới có cái cảm giác mưa mưa lành lạnh như thế. Bỗng dưng muốn có người đi cùng cho vui ^^ Mùa thu dễ làm cho người ta buồn. Không phải trách mùa thu đâu nhé! Vì người ta buồn tự do người ta nghĩ ra thôi. Nhưng nhiều lúc buồn vô cớ (thật ra là có cớ nhưng không muốn thừa nhận), để rồi lại đổ lỗi cho mùa thu… Lạnh… Thà rằng lạnh cắt da cắt thịt như mùa đông đi lại hay. Nhưng mùa thu không như thế. Mùa thu se se lạnh, đi vào lòng người ...