Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2011

Một chuyện tình

(Ai có hứng thú với phim Hàn Xẻng thì đọc, ai không có: kéo xuống đọc lời kết rồi kéo lên đọc truyện cũng chưa muộn. Ngắn thôi. Và không hài hước đáp gạch gì đâu)   …Cô đứng thẫn thờ bên thành cầu. Mắt nhìn vu vơ. Nắng chiều xuống và cả dòng sông chưa bao giờ trông buồn như thế. Cô đứng nhìn cảnh vật hồi lâu. Tay xoay xoay một chiếc chìa khóa… Mọi việc diễn ra nhanh quá, dồn dập chỉ trong 2 tuần khiến cô không thể suy nghĩ gì được. Mới đó mà đã 1 năm cô và anh quen nhau… Một năm trước… Anh đến với cô như một sự tình cờ của số phận. Một sự tình cờ, mà có lẽ một đứa con gái mơ mộng như cô cũng chưa từng mơ đến. Một sms cô gửi nhầm số cho anh. Và thế là họ quen nhau. Họ nhắn tin, gọi điện. Cô không tin vào những chuyện tình yêu như thế, anh cũng không. Họ chỉ đơn giản như 2 người bạn, không biết mặt, giống như một trò chơi mà cả 2 đều thấy hứng thú… 6 tháng không biết mặt nhau. Cô thường kể với bạn bè về anh như một hoàng tử hay một hiệp sĩ trong những câu chuyện cổ tích cô thường hay...

Câu chuyện tối Chủ nhật

Thường thường thì hai ngày cuối tuần là hai ngày mà người ta ở nhà nghỉ ngơi ăn chơi, không thì người ta đi chơi với người yêu, ôm ấp tâm sự hát hò nhảy múa ngắm sao ngắm zăng ngắm nhật thực nguyệt thực ngắm bóng đèn ngắm chân dài ngắm xe cộ… Nói chung là ngắm đủ các thứ vớ vẩn, miễn sao có người yêu bên cạnh là ngắm được hết… Vào mấy cái ngày trời rét căm căm thế này mà mấy đôi yêu nhau lôi nhau ra sân vận động ngồi chỉ tay lên zời “ồ trăng đêm nay sáng quá” “ồ zời nhiều sao quá” “ồ đám mây kia đẹp quá” … thì nói chung là cũng lãng mạn… Anh thì anh không có người yêu. Anh cũng không có cái thú ngắm trăng thưởng nguyệt, làm thơ uống rượu… Nhưng buổi tối hôm nay của anh cũng lãng mạn chả kém gì tiểu thuyết… Tối nay anh quyết định làm quen một bạn gái xinh xinh ở clb. Mà không hiểu làm sao dạo này bạn ấy hay đứng nói chuyện với một thằng. Nói chung là nói chuyện thì cũng bình thường thôi, nhưng mà tính anh là cứ phải rõ ràng. Thế là anh chải chuốt lại đầu tóc, chỉnh đốn lại quần áo, ...

[Thơ thẩn] Vui cười lên!

Mấy hôm nay trời lạnh Bạn mình ai cũng buồn Đêm khóc nhè ngủ muộn Sáng xị mặt ra luôn Mình biết nói gì hơn Bạn đừng buồn bạn nhé! Đôi tay mình chẳng khỏe Vẫn kéo bạn đứng lên Đôi chân mình chẳng bền Vẫn bước đi cùng bạn   Cuộc đời nào vô hạn Ai biết được ngày sau Hạnh phúc trôi qua mau Bạn đừng buồn bạn nhé!   Này trời xanh nắng nhẹ Này gió thổi mây bay Này hơi ấm bàn tay Này nụ cười ánh mắt   Này cái ôm thật chặt Này giọng nói thật hiền Này… bao nhiêu thứ liền Làm sao mà bạn chán…   Cuộc đời về cơ bản Chẳng có gì phải buồn (Còn nếu cứ thích buồn Thì lên cầu rẽ phải…)   Nhiều lúc mình nhìn lại Ừ, mình cũng biết buồn Mình cũng biết khóc luôn Biết thở dài lặng lẽ…   Nhưng  giờ mình còn trẻ Cuộc đời mình còn dài Mình còn cả tương lai Buồn làm gì cho mệt…   Nỗi buồn rồi sẽ hết Cơn mưa rồi sẽ qua Thời gian sẽ xóa nhòa Chỉ niềm vui còn mãi   Tính mình hay lải nhải Nói những chuyện không đâu Đọc xong có nhức đầu Nhưng không buồn nữa nhỉ?   M...

Một buổi chiều ít nắng và nhiều gió

  Sáng anh bị đánh thức dậy lúc 9h vì một tin nhắn. Ngắn gọn mấy kí tự: “>:D< ”. Anh cười... Xong trùm chăn ngủ tiếp. Mấy hôm nay anh hay mơ một giấc mơ giống nhau, lặp đi lặp lại. Cuối cùng sáng tỉnh dậy anh hay có thói quen lấy điện thoại xem giờ và xem tin nhắn. 12h anh ngủ dậy. Lại một tin nhắn nữa: “Bánh khúc của bạn đâu? :-< ”. Anh lại cười… Cũng có thời, anh hay mua cái này cái kia cho người khác… Bây giờ, về cơ bản tự thấy mình là một thằng Vô Lại, nên cũng tự cho phép mình quên đi cái thói quen quan tâm người khác :)) … Trưa cắm nồi cơm ăn. Mang ít tôm kho từ nhà lên, ăn mấy bữa cũng gần hết rồi. Tôm Hạ Long, tôm Mẹ kho… ngon kinh dị… Tự nhiên chiều nay muốn viết gì đấy thật hiền, thật sâu sắc, thật ý nghĩa… Viết gì đấy mà thật nhiều người đọc xong thấy đồng cảm, thấy rung động… Muốn viết về lần ngồi quán nước, nghe mấy người bán rong kể chuyện với nhau. Muốn viết về tối qua dừng lại mua bánh mì, đứng mấy phút mà thấy hơn chục xe máy lai 3, chở toàn mấy chị chân d...

Chuyện ngày thường

Bất tri tam bách dư niên hậu Thiên hạ ai người eat Lạc Rang? (tạm dịch là: Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa, thiên hạ có còn ai thích ăn lạc rang không?) Hôm nay trong lúc ngồi chầu chực chờ ăn ở quán cơm đầu ngõ, anh tình cờ nhận ra quán chỉ có một mình anh (vì lúc đấy đã là 2h chiều). Quán vắng. Chỉ anh với cốc trà đá (tất nhiên không kể chủ quán). Anh cứ ngồi như thế, một tay bấm điện thoại một cách hờ hững… 92 tin nhắn trong hộp thư đến, của khoảng gần chục người, trong vòng 5 ngày trở lại đây… Bất giác anh muốn soạn một cái tin rồi gửi đại cho ai đấy… Nhưng chẳng biết gửi cho ai… À thôi thì gửi cho… cái bàn vậy… Anh cười. Lấy tay quệt ít nước bám ngoài cốc trà đá, anh viết nguệch ngoạc lên mặt bàn: Trước không thấy người trước Sau không thấy người sau Ngẫm trời đất vô cùng Thương mình rơi giọt lệ… (Bốn câu thơ của Trần Tử Ngang – nhà thơ đời Đường) Anh viết xong dòng cuối cùng thì dòng đầu tiên nước đã mờ đi hết… Cảm giác mình giống như một nhà thơ lỗi lạc, đứng trước khung cảnh hùng...

Ngày nhiều cảm xúc

Ngày hôm nay của anh bắt đầu bằng tiếng gà gáy ò ó o o o o của… chiếc điện thoại Nokia 1202 – Vertu 8 XpressMusic (chiếc điện thoại này anh đã giới thiệu trong một note khác nên sẽ không quảng cáo lại nữa). Cả tuần anh chỉ có ngày hôm nay phải dậy sớm lúc… 8 giờ sáng. Và mặc dù không được ngủ đẫy giấc nhưng anh vẫn rất phấn khởi đi học vì hôm nay có một tiết thảo luận Dân sự :X Anh thích đi học tiết này vì như anh đã nói trong một note khác là nhóm Dân sự của anh toàn các bạn giỏi và quan trọng hơn là lớp này có một bạn xinh gái đi thi Biu ti ộp lô (Beauty of Law). Mà lại quan trọng hơn nữa là tuần trước bạn ý đã bảo tuần này sẽ mang mứt cánh hoa hồng đi mời mọi người để mọi người nhắn tin bình chọn cho bạn ý (về cơ bản thì anh cũng không chắc là có cái món “mứt cánh hoa hồng” thật hay không nhưng nghĩ đến cảnh có bạn xinh gái mang đồ ăn cho mình là anh đã…. =P~ ). Mang trong mình ước mơ nhỏ bé đáng yêu ấy, anh đạp xe phăm phăm trên đường, mặt vênh vênh vang vang vừa đi vừa huýt sáo vừ...

Đi bộ ngao du

(Nếu đọc tên bài viết và ai đó nhớ đến nhà văn Ru-xô với tác phẩm “Emin hay về giáo dục” thì người đó thực sự đã từng là một người chăm học). Anh thích đi bộ đi chơi. Nếu đi một mình thì anh sẽ đi xe đạp nhưng hai mình trở lên thì anh thích đi bộ. Anh tin rằng đi bộ thì an toàn hơn đi bằng các phương tiện khác. Không phải căng thẳng nhìn trước ngó sau, không phải đội mũ bảo hiểm, không phải đề phòng móc túi… Và đặc biệt là khi đi bộ anh có thể nắm tay người đi bên cạnh – một điểm mà chỉ đi bộ mới có thể làm được (tất nhiên đi xe buýt nắm tay nhau cũng được nhưng anh không thích làm thế giữa chỗ đông người, và nắm tay trên xe buýt thì không thể vừa bước đi tung tăng vừa vung vẩy tay theo nhịp bước… đại khái thế… )… Gần đây anh ít đi bộ, ngoại trừ buổi trưa đi bộ từ nhà ra ngõ mua mì tôm hoặc đi xa thêm vài bước nữa ăn bún đậu và buổi chiều đi bộ đi chợ thì anh không mấy khi đi bộ đi đâu chơi. Cơ bản vì anh toàn đi một mình, mà đi một mình thì anh đi xe đạp (nếu ai chưa biết rằng an...

Bên lề cuộc sống hay Những điều linh tinh nhưng quan trọng hay Chuyện hóng hớt

Hôm nay là một ngày bình thường của anh. Sáng ngủ, trưa chơi, chiều vừa đạp xe đi cắt tóc vừa hát như thằng zở hơi và tối chơi vơi ngồi viết nhảm… Anh vừa đi cắt tóc về. Mỗi lần đi cắt tóc là anh lại nhớ đến một người bạn, một người mà cứ khăng khăng bắt anh cắt mái chéo cho giống Hà Anh Tuấn… Cơ bản thì anh cũng không hiểu tại làm sao mà tình cờ Hà Anh Tuấn lại có thể giống anh được. Nhưng dù sao thì cũng có hơn một người nói anh giống anh Tuấn (chính xác là 2 người).  Cái sự giống đấy thì anh cũng không quan tâm lắm, vì cũng có hơn một người nói anh giống thợ xây (chính xác là vô số người :-< ). Nói chung thì nếu chẳng may mà có ai giống anh thì anh cũng không cảm thấy phiền gì cả, thế nên là họ cứ thoải mái mà giống anh thôi. Đại khái thế… Trên đường về anh có đạp xe qua hồ Thủ Lệ, ngắm các đôi yêu nhau ngồi vắt vẻo bên lan can bờ hồ, đầu tựa vào vai nhau, mắt nhìn về một phía, chân đung đưa đung đưa và miệng nói cười líu lo rất chi là tình cảm. Bỗng dưng trong lòng anh trào ...

Viết cho chị

Hôm qua là ngày Phụ nữ Việt Nam. Với anh, vẫn thế, vẫn như mọi ngày. Vẫn sáng ngủ vật vã đến 9,10 giờ. Trưa vật vờ bên máy tính. Chiều vất vưởng trên trường. Tối vu vơ ngoài đường và đêm nằm trên giường suy nghĩ vớ vẩn... Đại khái thế... Hôm qua cũng là sinh nhật một người bạn, một người chị của anh. Với anh, có thể coi như một ngày đặc biệt. Ừ thì anh cũng chỉ nhắn tin chúc mừng sinh nhật, cũng chỉ là cái dấu mốc bắt đầu tuổi 20 - tuổi "ty" đầu tiên của chị. Và thêm vài ba cái "ty" nữa thôi là chị sẽ sang cái nửa dốc phía bên kia của cuộc đời. Nhưng những cái đấy khoan hãy nói, vì là còn xa, vì là tương lai còn ở phía trước... Hôm nay ngủ dậy, nhớ ra rằng đã hứa viết note cho chị, viết note về chị, viết tặng chị, viết linh tinh lan man làm quà nhân ngày sinh nhật chị, và nhân ngày 20/10... ^_^ Chị bằng tuổi anh. Hay nói đúng ra thì chị sinh sau anh 4 tháng. Anh cũng không nhớ bắt đầu gọi chị là Chị từ lúc nào. Và anh cũng không nhớ vì sao. Chỉ biết bây giờ, như một...

[Thơ thẩn] Viết tặng xe đạp

  Tranh của một người bạn vẽ tặng. Trong hình là chiếc xe đạp Asama huyền thoại - nhân vật chính trong bài thơ và cục than đen bên trái là tác giả bài thơ... Bài thơ này anh viết lan man Vì là bài thơ anh viết cho xe đạp Lúc cảm xúc trong lòng dào dạt Chiếc xe đạp bình thường cũng tự giác hóa thành thơ :">   Anh quen em được hơn chín nghìn giờ (tính từ 15/9/2010 đến 19/10/2011 là 9576 giờ) Dẫu không phải thật lâu nhưng cũng nhiều kỉ niệm Từ Cầu Giấy, Đại La, Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt... Con đường nào mà anh chẳng có em...   Nhớ ngày đầu nhập học chẳng ai quen Anh vẫn hiên ngang cùng em lao vào cổng trường Đại học Rồi từ đấy ngày hai lần lọc cọc Buổi sáng buổi chiều mình đến lớp bên nhau...   Lúc có em anh chẳng bận lòng đâu Khi lặng lẽ bước một mình anh mới hiểu Điều bình thường (có ai ngờ) là điều không thể thiếu Không em... anh chỉ muốn... ở nhà thôi  ... Dẫu biết rằng ngày tháng vẫn cứ trôi Rồi một ngày nào, em sẽ chỉ còn là kỉ niệm Sẽ chỉ còn em trong...

Nơi mùa thu bắt đầu (Phần 3)

Anh mở rộng vòng tay… Cóp nhặt chút hơi ấm giữa trời gió lạnh Như kẻ lang thang, anh chờ mưa tạnh Để lặng lẽ  giữa dòng người…  xin… một-cái-ôm… - Lạc Rang -   Mặc dù đã đăng “Tản mạn đầu đông” nhưng anh vẫn muốn viết tiếp “Nơi mùa thu bắt đầu…”. Đơn giản vì anh vẫn còn vài người muốn nhắc đến. Hay chính xác hơn là vài người nhất định anh phải nhắc đến. Những người đặc biệt đối với anh, theo một cách nào đó… Nhưng người bạn, người anh em, những người anh quan tâm và yêu quý. Có thể, đối với họ anh cũng như những người bạn khác, ừ, có thể. Nhưng đối với anh họ là những người bạn đặc biệt… … Đầu tiên là bạn Vích của anh. Bạn thân anh. Mày biết sao tao lại để mày ở vị trí số 1 không? Vì tao biết là nếu không để mày ở đây thì mày sẽ thắc mắc và ý kiến và đòi được là số 1 :)) Nên thôi, cho mày ở vị trí số 1 luôn đỡ phải lăn tăn ;)) T với m quen nhau từ lớp 6. Và từ đấy đến bây giờ đã có biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Vui có, buồn có, những chuyện trẻ con ngốc ng...