Chuyển đến nội dung chính

Câu chuyện mì tôm


Về cơ bản là anh thích ăn mì tôm. Đặc biệt là mì tôm Omachi - sợi mì làm từ khoai tây nên zai hơn, ngon hơn và nhất là không sợ nóng =P~ Anh cũng thích ăn những thứ làm từ khoai tây nói chung và khoai lang nói riêng, đặc biệt anh thích ăn canh khoai sọ 8-> Nhưng mấy cái thứ khoai ấy thì phải đi chợ mua, phải gọt vỏ, phải rửa sạch, phải cắt ra, phải đủ các thứ trên trời dưới biển rồi mới ăn được. Nên về cơ bản là anh thích ăn mì tôm =; Trưa nay anh ăn mì tôm, không phải mì Omachi vì trong nhà vẫn còn mì Hảo hảo (nguyên do là vì hôm trước anh mua về ăn lẩu nhưng không hết). Mì Hảo Hảo không làm từ bột khoai tây mà làm từ bột khác (anh nghĩ là bột mì). Nhưng về cơ bản là anh thích ăn mì tôm (Hảo Hảo cũng không nằm ngoài sở thích ấy). Nhân sự kiện đặc biệt này (ý anh là việc ngâm mì Hảo Hảo chua cay để ăn ấy) anh mới nghĩ ra một số điều, ngay lúc ăn thì anh không nghĩ ra đâu, nhưng ăn xong rồi trên đường đi học anh lại tự dưng muốn viết. Thế là học xong anh vội vàng về nhà viết luôn :X 

Câu chuyện mì tôm

Đọc cái tên bài lên tự dưng anh lại nghĩ đến Câu chuyện đồ chơi. Đấy là một câu chuyện về thế giới đồ chơi có anh cao bồi Woody và anh robot Buzz Lightyear với cả anh khủng long T-Rex (anh rất thích anh khủng long này vì anh này ham chơi điện tử và ngu ngu (không) giống anh :X) và còn nhiều nhân vật khác nữa. Ngày bé anh cũng có một ít đồ chơi nhưng không có những đồ chơi đẹp như thế. Nhân vật đồ chơi mà anh thích nhất là một anh siêu nhân màu vàng bị cụt 1 tay (mà anh tưởng tượng ra là bị thương trong chiến đấu - thật ra là bị chó gặm mất). Anh siêu nhân này có 2 cái đầu, 1 cái đầu người và 1 cái đầu siêu nhân, khi cái đầu này nằm trên cổ thì cái đầu còn lại nằm trong lồng ngực, và khi bấm vào thắt lưng của anh siêu nhân thì 2 cái đầu sẽ xoay 1 vòng đổi chỗ cho nhau, rất là biến hình siêu nhân.  Đấy, nhờ ăn mì tôm nên anh lại nghĩ đến mấy nhân vật đấy nên anh ngồi cười một mình như trẻ con. Nên về cơ bản là anh thích ăn mì tôm...

Anh vẫn còn nhớ, ngày xưa, xưa rất là xưa từ hồi anh còn bé tí xíu xíu, mì tôm chỉ có 1 loại (hay ít nhất là anh chỉ biết 1 loại) là mì tôm Vifon. Gói mì tôm bằng giấy như giấy báo, in hình mấy con tôm đỏ lừ nằm co quắp chứng tỏ đã bị trần qua nước sôi. Bên trong ngoài mì tôm (tất nhiên) còn có 1 gói xúp và 1 gói hành khô. Anh vẫn nhớ có lần anh nghịch nghịch đem gói xúp đốt và bị bỏng 1 tí ở ngón tay :-< Hồi đấy nhà anh còn dùng bếp than. Nhưng anh không thích cái mì tôm Vifon đấy, hình như giờ vẫn còn bán ở các quán mì xào hoặc là mì bò mì gà… (Anh cứ thắc mắc tại sao rõ ràng là gói mì tôm người ta lại nấu được thành ra mì bò? :-??). Lớn lên một chút anh bắt đầu ăn mì tôm nhiều hơn. Đơn giản là vì sáng mẹ anh hay nấu mì cho anh ăn. Mẹ anh nấu ngon, bây giờ thậm chí còn ngon hơn hồi đấy :X Loại mì tôm mà cấp 1 và cấp 2 anh hay được ăn hình như là mì Lẩu Thái. Giờ thấy mì này ít bán  nhưng hồi đấy cũng thuộc vào loại hot và tương đối đắt (tầm 2 hay 3 ngàn 1 gói). Anh vẫn nhớ mì Lẩu Thái có cái quảng cáo cả gia đình ăn mì vào xong biến thành người Thái :| Mì này đặc biệt cay (lâu rồi anh không ăn nhưng hồi đấy thực sự là anh thấy rất cay) và có vị chua chua lạ lạ. Vị chua này là do có 1 gói giống như nước cốt me (loại mà người ta dùng làm me đá bây giờ nhưng có thêm gia vị). Lớn thêm chút nữa, lên cấp 3, anh chuyển sang thói quen ăn mì tôm sống. Thường thì anh hay chọn mì Gà Nấm, loại này ăn sống khá là thơm mà lại no, mì cũng rẻ nữa. Bóp vụn gói mì tôm rồi đổ ít xúp vào trộn lên ăn khá ngon. Hai gói là đủ cho 1 bữa trưa nhưng anh thường mua 3 gói để dành 1 gói đến chiều ăn trước khi đi học 5h. Vì về cơ bản là anh thích ăn mì tôm…

Mì tôm là thứ ăn nhanh, no mà lại rẻ tiền. Tính anh vốn thích cái gì đơn giản. Bé đến giờ vẫn thế. Không thích cầu kì màu mè, từ ăn mặc, đầu tóc đến quần áo, tóc tai, từ thói quen ăn uống đến nhu cầu ẩm thực… Nói chung anh cứ thích cái kiểu có gì ăn nấy, kiểu rất là Tiếu ngạo giang hồ, Thiên long bát bộ, Tiêu Phong, Đoàn Dự, Lệnh Hồ Xung… Thế nên mì tôm là sự lựa chọn ưa thích của anh (tất nhiên bánh mì và ngô luộc cũng ok). Mì tôm ngâm rất đơn giản. Chỉ cần đun ấm nước, trong lúc chờ nước sôi thì cho mì với các thứ linh tinh vào bát, rồi đổ nước sôi vào, thế là được một bát mì ngon. Anh có thói quen cho hết cả gói xúp và cho nhiều nước, anh thích ăn nước. Hôm nay trong lúc ăn mì bỗng dưng anh nghĩ đến liệu thói quen ăn mì có ảnh hưởng đến cuộc sống của một người hay không? Ví dụ như ăn mì nhiều nên lười nấu cơm, lười đi chợ, rồi từ đó thành ra cả lười đi học, lười đi tập thể dục và cuối cùng là chỉ ngồi ở nhà ngâm mì tôm ăn sống qua ngày :-< Như thế thì cuộc sống thực vô nghĩa quá… Mặc dù vậy, về cơ bản là anh thích ăn mì tôm…

Ba anh cũng thích ăn mì tôm. Hay nói đúng hơn là ba anh ăn mì tôm như một thói quen mỗi sáng. Thói quen ấy khiến mẹ anh cũng phải ngạc nhiên. Tuần nào ba anh cũng phải ăn mì tôm đến 4,5 bữa sáng. Nếu không có mì tôm thì ít nhất cũng phải cái gì đấy có nước. Nhưng mì tôm vẫn là ưu tiên số 1. Nhiều khi anh tự hỏi liệu đấy là sở thích hay là thói quen? Mà thật ra thì làm thể nào để phân biệt được sở thích và thói quen? Làm thế nào để biết rằng thật ra ăn xôi rất ngon và mình thích ăn xôi hơn nếu như sáng nào cũng chỉ có thói quen ăn mì tôm? Bởi, biết đâu đấy, lần đầu ăn xôi không thấy ngon nhưng cứ ăn mãi cũng thấy ngon như mì tôm thôi? Thế thì có lẽ… Về cơ bản là anh có thói quen ăn mì tôm…

Nhưng như ba anh vẫn hay kể câu chuyện thế này: Hai vợ chồng nhà nọ mới lấy nhau nên tình cảm nồng thắm. Ngày nào chị vợ cũng nấu món ngon cho anh chồng ăn 3 bữa (anh giả định là món mì tôm). Ngày qua ngày, 2 người sống với nhau rất hạnh phúc và món mì tôm ăn rất ngon. Đến một hôm, người chồng tỏ ra chán nản và không muốn ăn mì tôm nữa. Rồi đến hôm sau, hôm sau nữa, cho đến lúc anh bảo với vợ là anh không muốn ăn mì tôm nữa đâu. Chị vợ vô cùng thất vọng và trách chồng: “Hồi mới lấy nhau anh nói thích ăn mì tôm nên em nấu cho anh ăn, bữa nào cũng có món mì tôm của anh trong suốt 2  năm nay, sao hôm nay anh lại không ăn nữa? Thế ra anh nói dối em là anh thích ăn mì tôm :((  ”. Như vậy thì món mì tôm là sở thích hay thói quen? Và nó là cái gì thì sẽ tốt hơn? Dù là cái gì cũng vậy, đều có thể chuyển từ sở thích thành thói quen và ngược lại, từ thói quen trở thành sở thích. Và đôi khi, nó có thể là cả 2. Nên về cơ bản là anh thích ăn mì tôm và có thói quen ăn mì tôm. Ba anh cũng vậy…

Anh hay nói về sở thích hơn là thói quen. Bởi xét cho cùng, người ta nên làm những gì mình thích làm hơn là làm những gì mình quen làm. Nghe có vẻ hơi vô lí nhưng đôi khi (mà có khi là nhiều khi) những gì mình quen làm không hẳn đã là những gì mình thích…

Dù sao thì về cơ bản là anh thích ăn mì tôm…

Nhưng nếu có người nấu cơm cho anh ăn thì anh vẫn thích người đấy hơn :”>


Hà Nội, ngày 7 tháng 9 năm 2011

Lạc Rang                                                                    


P/s: Ai chưa từng ăn bánh mì chấm xúp mì tôm sẽ không biết rằng bánh mì chấm xúp mì tôm ăn rất ngon. Mùa hè năm 2010 anh đã ăn thử vài lần như thế. Rất ngon!

Vài tuần sau đó anh đi mổ ruột thừa :-< (nhưng anh nghĩ là chả liên quan gì đâu :-j) 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ngày cũ đã qua...

Trong khi chờ đợi Phần 2 của "Nơi mùa thu bắt đầu...". Vô tình anh có một cuộc trò chuyện với một nhân vật của Phần 1. Kiểu như "Tâm sự đêm khuya" ấy. Và anh muốn viết 1 cái gì đấy. Dạo này anh thèm được viết như người ta thèm uống nước vậy. Anh viết 1 cách điên loạn và lảm nhảm. Giống như trong 1 thời gian dài những câu chữ ấy bị dồn nén lại và đến bây giờ thì nó cứ thế phun ra một cách hỗn loạn không theo một trật tự nào cả. Đêm nay, hay nói đúng hơn là sáng nay (vì có lẽ mặt trời cũng sắp lên rồi) anh lại viết. À nhưng đừng ai nghĩ rằng anh bị tự kỉ hay tâm thần zở hơi gì mà anh thức khuya thế. Anh hoàn toàn bình thường. Lý do anh viết bài này cũng bình thường như mọi điều bình thường khác trong cuộc sống của anh thôi. Đơn giản là anh ngồi chơi game với mấy thằng bạn anh đến 2h30 sáng, anh đang chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì bất ngờ người ấy xuất hiện. Và cũng như vài lần trước đây, 2 người bắt đầu nói chuyện. Những câu chuyện không đầu không cuối, những câu chuyện,...

Ký sự tình yêu - Kỳ 4: Yêu... Không yêu...

Có yêu thì nói rằng yêu Không yêu thì nói một điều cho xong Nhưng mà anh thích lông bông Anh không thèm nói cho lòng (em) tương tư :-" ... Giá mà tình yêu đơn giản như trò chơi bói cánh hoa… Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu… Nhưng mọi thứ lại không chỉ có hai nửa như thế. Rằng người ta chẳng thể nào mà chia những mối quan hệ ra làm hai: Yêu và không yêu. Hay thậm chí, “yêu” và “không yêu” cũng chẳng phải là điểm đầu và điểm cuối của cái quá trình phát triển tình cảm bình thường. Nếu mọi thứ cứ đi theo đúng lộ trình của nó từ “không yêu” đến “yêu” rồi ngược lại thì chắc các nhà làm phim (đặc biệt là Hàn Xẻng) và các tiểu thuyết gia sẽ chẳng còn gì mà mổ xẻ khai thác, người đọc chúng ta cũng chẳng có nhiều cơ hội mà khóc lóc sụt sùi nức nở cho những câu chuyện tình yêu ngang trái lâm li ướt át đau đớn tuyệt vọng rung động cả đất trời… ... Yêu thương là cảm giác. Mà đã là cảm giác thì chẳng thể nào nắm bắt được. Giữa “yêu” và “không yêu” đôi khi mong manh như bứt m...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.