Trường anh có một cái căng-tin nho nhỏ, chiếm hết toàn bộ tầng 1 của nhà K6. Nói chung căng-tin sạch sẽ thoáng mát, chỗ ngồi rộng rãi, đồ ăn cũng được, mỗi tội đắt. Căng-tin trường anh lúc nào cũng đông vui nhộn nhịp. Giờ nghỉ giữa tiết đông người, vào lớp rồi cũng vẫn không vắng. Năm nay anh ít ngồi uống nước trong căng-tin hơn năm ngoái. Đơn giản vì năm nay anh toàn đi học một mình, chả quen ai, mà vào căng-tin ngồi một mình thì anh không thích. Nhưng có nhiều lúc ngồi ghế đá sân trường mãi cũng chán, anh xách cặp vào căng-tin, tìm một góc nào đấy ngồi đợi đến giờ lên lớp. Thỉnh thoảng anh cũng gặp được vài chuyện thú vị, đặc biệt thú vị khi anh là nhân vật chính của mấy cái chuyện đấy…
Anh không thích phim
Hàn Quốc nói riêng và các thứ liên quan đến Hàn Quốc nói chung. Vì thế nên anh
ưu ái đặt cho nó cái tên Hàn Xẻng :-“. Có điều anh không thích không có nghĩa
là anh không biết gì về phim Hàn Xẻng đâu nhé. Anh biết là phim Hàn Xẻng thì
tình cảm lãng mạn thôi rồi. Thường là sẽ có tình yêu bắt đầu thật tình cờ, lớn
lên thật ngẫu nhiên và kết thúc thật lãng xẹt :-j Anh biết được mấy phim Hàn
Xẻng dài tập liền. Hồi lâu lâu rồi có phim “Nàng Đê Chan Cơm” anh xem được 2,3
tập. Sau đó anh xem được “Thần y Ju mông” (nhờ phim này anh biết được quân
Choson trong game Đế chế là quân Hàn Xẻng) và mới đây là phim “Đông y thuốc
bắc” chiếu lúc 6h tối :-> Nói chung là vốn hiểu biết về phim Hàn Xẻng của
anh cũng có thể coi là vô cùng phong phú. Chính vì sự hiểu biết uyên thâm ấy,
nên anh có thể tự tin mà nói rằng, chuyện tình kiểu Hàn Xẻng ấy, là chỉ có trên
tivi thôi :-j Ngoài đời là không có đâu. Nhưng ai biết được…
Chiều nay anh đi học sớm hơn
mọi ngày 15 phút. Lí do là vì anh đói. Trưa anh ăn 2 bánh mì Kinh đô với 1 cốc
sữa cacao vinamilk có đường, ngon hơn khi uống lạnh. Ăn xong anh ngủ 1 giấc đến
3 giờ. Anh dậy, cố nhồi nhét cách chia mấy động từ pouvoir, vouloir, devoir vào
đầu vì tối có bài kiểm tra tiếng Pháp. Có lẽ vì anh nhét mấy cái này vào nên
mấy cái bánh mì với sữa đã bị đẩy đi đâu mất. Thế nên anh rời khỏi nhà lúc
5h15’ (sớm hơn mọi ngày 15 phút) với hi vọng lên căng-tin trường mua gì ăn cho
đỡ đói. Ra đến đầu ngõ thì anh gặp 2 chiếc ô tô đi ngược chiều theo kiểu “2 con
dê qua cầu”, kết quả là anh bị kẹt ở đấy mất 15 phút :-< Nhưng với tinh thần
vượt khó vươn lên không ngại chen lấn – một phẩm chất đáng quý khi tham
gia giao thông của người Việt Nam, anh vẫn có mặt ở trường lúc 6h kém 15 phút
(sớm hơn mọi ngày 15 phút). Anh xách cặp vào căng-tin…
Câu
chuyện số 1:
Trước khi đi ra ngoài anh
rất ít khi soi gương, đi học thì không bao giờ (vì thật ra trong phòng anh cũng
không có cái gương nào). Nhưng để cho câu chuyện thêm phần lãng mạn và li kì,
anh tự hình dung ra cảnh tượng lúc đấy thế này: Anh xách cặp bước vào căng-tin,
nở một nụ cười marketing đầy tự tin, mắt nhìn thẳng, đầu ngẩng cao, chân tay
vung vẩy theo nhịp một bài hát nổi tiếng. Khiến cả căng-tin phải quay ra nhìn
và trầm trồ ngưỡng mộ (nhân vật chính trong phim Hàn Xẻng mà). Anh tiến lại chỗ
quầy bán hàng: “Cô ơi cho cháu một bánh kem với một cốc sữa socola nóng!”. Anh
cầm đĩa bánh và li sữa, đảo mắt một vòng tìm một chỗ ngồi còn trống trong
căng-tin đông đúc. Bất chợt, ở góc phòng, anh nhìn thấy một người con gái. Một
người con gái tóc xõa dài chấm vai, mắt to tròn, sáng long lanh, da trắng hồng.
Em mặc một chiếc sơ-mi hồng kẻ sọc trắng, tay cầm điện thoại trắng, đeo kính
trắng, trông rất dễ thương (tả theo kiểu Hàn Xẻng là thế còn thuần Việt anh em
ta gọi đơn giản một từ “ngon”). Và đặc biệt là em ngồi một mình. Em này học thể
dục cùng lớp anh, anh có nhìn thấy vài lần trên trường nhưng không quen :-<
Và như đã chuẩn bị cho việc này từ rất lâu, anh nhanh chân lao thẳng đến chỗ em
ấy (gọi là nhanh chân thôi không có nghĩa là anh lao hùng hục về phía đấy như
trâu húc mả đâu nhé). Vờ như tìm mãi mới được một chỗ ngồi trống (thật ra anh
chen mãi mới vào được chỗ này trong khi phía đầu kia còn đầy chỗ trống), anh
tìm cách gây sự chú ý bằng một câu hỏi rất zen tờ lờ mần (theo anh nghĩ là
thế): “Cậu ơi tớ ngồi đây được không?”. Có vẻ như câu hỏi của anh không đến nỗi
quá vô duyên, em này quay ra nhìn anh như kiểu từ bé đến giờ chưa ai hỏi em câu
đấy :| Thế rồi may sao em ấy cũng cười mà gật đầu. Anh chỉ đợi có
thế >:)…
…
Câu chuyện xem ra dễ dàng hơn anh
nghĩ. Anh gọi thêm một cốc sữa nữa. Em tỏ ra là một người khá thân thiện và vui
tính. Cụ thể nội dung cuộc nói chuyện thế nào thì… xem hồi sau sẽ rõ…
…
Thời gian thấm thoát thoi đưa. Mới
đó mà đã hết 15 phút. Anh định bùng học luôn buổi tối để ngồi đây tâm sự nhưng
may sao anh vẫn đủ tỉnh táo để lường trước tình huống em ấy đòi về giữa chừng
thì anh mất toi 3 tiết học :-< Và đúng như anh dự đoán, ngồi đến tầm 6h10
phút (tức là anh bị muộn học 10 phút rồi ấy) thì em bảo có việc phải đi bây
giờ. Nói xong em xách cặp đi luôn, bỏ lại anh ngồi tiếc ngẩn ngơ vì không biết
làm sao để liên lạc được :-
…
Nhưng như anh đã nói rồi ấy, thực
tế nhiều khi cũng chả kém phim ảnh là mấy, ngay lúc anh đang ngồi thẫn thờ tiếc
nuối thì em quay lại, đưa anh một mảnh giấy ghi dòng chữ xinh xắn: “01692688xxx.
Cảm ơn cậu vì li sữa ^^”. Xong em quay lưng đi, bước đi có vẻ vội vã…
…
Câu chuyện số 2:
Anh bước vào căng-tin, mồ hôi ướt
cả lưng áo sau chuyến hành trình từ nhà đến trường. Bụng đói cồn cào, anh lao
thẳng đến quầy hàng gọi 1 bánh mì bate và 1 trà đá. Như mọi lần, anh tìm một
góc rộng rãi trong căng-tin, ngồi một mình nghĩ ngợi vẩn vơ. Căng-tin hôm nay
không đông lắm, nhưng vẫn ồn ào như mọi ngày. Và trong cái cảnh ồn ào lộn xộn
ấy, anh thấy bóng một người bạn ngồi phía xa. Một bạn gái học cùng lớp thể dục
với anh, tóc xõa dài chấm vai, mắt to tròn, sáng long lanh, da trắng hồng. Bạn
mặc một chiếc sơ-mi hồng kẻ sọc trắng, tay cầm điện thoại trắng, đeo kính
trắng, trông rất dễ thương. Anh vẫn ngồi một mình trong góc, gặm nhấm nốt chiếc
bánh mì và uống hết cốc trà đá, ngẫm nghĩ xem làm sao để bắt chuyện với bạn
kia…
…
Thời gian thấm thoát thoi đưa. Mới
đó mà đã hết 15 phút. Anh nhét nốt miếng bánh mì cuối cùng vào mồm và uống cạn
cốc trà đá. Anh xách cặp đứng dậy, nhìn về phía xa… Chẳng còn bạn gái nào ngồi
ở đấy nữa…
…
Và ngay lúc đấy, anh nảy ra ý tưởng
viết “Câu chuyện số 1”…
…
…
Anh đặc biệt thích câu “không ai
đánh thuế ước mơ”, có lẽ vì thế nên anh cũng là thằng hay mơ mộng. Vì biết đâu
đấy, một lúc nào đấy, cái câu chuyện số 1 kia lại thành sự thật thì sao??
…
Anh không thích phim Hàn
Xẻng, cũng không tin mấy cái chuyện tình yêu lãng mạng kiểu đấy, nhưng… ừ thì…
đâu có ai đánh thuế ước mơ…
…
Nhưng có lẽ lần sau anh sẽ bớt nghĩ
đi, “cái gì cũng phải hành động chớp nhoáng” – em anh bảo anh vậy…
…
Mai anh lại ra căng tin uống
trà đá…
Hà Nội, 22 tháng 9 năm
2011
Lạc Rang
Nhận xét
Đăng nhận xét