...
Anh chưa từng gọi Yêu thương ấy là "em". Có lẽ vì anh thấy mình chưa sẵn sàng cho một tình yêu "người lớn" như thế. Và có lẽ, anh sẽ chẳng còn cơ hội nào để gọi Yêu thương ấy một tiếng "Em"... Có lẽ... Nhưng đây là câu chuyện của anh, đây là note của anh, cảm xúc của anh và suy nghĩ của anh. Nên có lẽ (lại có lẽ), một lần thôi, anh sẽ gọi Yêu thương ấy là "Em" (thật ra thì yêu thương cũng là tình cảm của riêng anh thôi nên anh gọi là gì chả được đúng không? ^^)
Quá khứ…
Lần đầu anh gặp em là khi nào anh không nhớ. Không tiếng sét ái tình, không ánh mắt nụ cười rạng rỡ, không mùi hương thơm dìu dịu khiến lòng anh xao xuyến. Anh không nhớ lần đầu anh gặp em. Chỉ nhớ rằng thời gian ấy anh được gặp em nhiều. Nhiều hơn sau khi chúng ta yêu nhau. Thời gian ấy đối với anh là những cuộc trò chuyện với chủ đề rất chi là trẻ con. Những chuyện trên tivi, những truyện trên báo, những chủ đề mà người ta thường nói trên Kenh14.vn (thực ra thì anh ghét cái trang đấy lắm). Và hình như cả 2 đều không hề nghĩ đến cái thứ tình cảm gì gọi là tình yêu… Anh chỉ nhớ, những câu chuyện ấy thực sự khiến anh vui. Không phải vì nội dung của nó, mà vì người nói chuyện với anh là em. Rồi như một đứa trẻ con đợi quà, anh ngóng ngóng đến giờ ăn trưa để gặp em, để nói chuyện với em hoặc như hôm nào em bận chơi với các bạn thì anh sẽ ngồi xa xa và thỉnh thoảng nhìn trộm em một cái. Vì hồi đấy anh cũng nhát, thực sự là anh rất nhát ấy (không mặt dày như bây giờ được :”> ) nên dù có tình cảm gì đi nữa anh cũng chẳng dám nói ra.
Và đúng là dù có tình cảm gì anh cũng không dám nói ra thật. Bởi người nói ra những lời yêu thương đầu tiên lại chính là em. Nhưng anh không bất ngờ đâu nhé, không bất ngờ chút nào cả. Anh chỉ sợ liệu những lời yêu thương ấy có làm anh mất đi một người bạn? Trước đó anh chỉ đơn giản nghĩ rằng, hãy cứ chơi thân với nhau đã, rồi đến đâu thì đến. Uhm anh nghĩ như vậy đấy. Và nếu như em không nói ra thì anh cũng sẽ để nó đến đâu thì đến. Không biết nếu như thế thì nó sẽ đến đâu nhỉ???
Trong suốt khoảng thời gian “có tình cảm với nhau” (anh thích gọi như thế hơn là “yêu nhau”), số lần mình hẹn hò nhau có lẽ đếm không hết 10 đầu ngón tay. Chính vì thế mà anh nhớ được hết :-> Ôi cái thời trẻ con ấy, như bây giờ em vẫn nói, “ngây ngô, zở hơi và buồn cười”…
Hiện tại…
Anh và em đang đi những con đường đúng như ngày xưa chúng ta thường kể cho nhau nghe. Hai con đường có lẽ cách xa nhau lắm, và có cắt nhau không thì không ai nói trước được (vì 2 cái nghề này cũng chẳng liên quan gì nhau). Chỉ biết chắc một điều là, cả 2 đều đang hạnh phúc với con đường mình đã chọn. Và quan trọng hơn, cả 2 đều có thể nhìn nhau, tươi cười mà nói rằng: (anh trích lời em nhé): “Anh thì lần nào Em nói chuyện cũng ngồi tiếp, nói chung là nói chuyện thấy thoải mái, ít nhất cũng có 1 người hiểu hiểu mình một tí để còn tâm sự”. Có thể cùng nhau kể về những chuyện ngày xưa như những kỉ niệm đẹp của một thời đã qua, để cùng nhau cười vì những gì trẻ con mình từng làm. Để biết, trong tận sâu suy nghĩ, chúng ta vẫn lưu giữ những điều gì đó về nhau… Sau tất cả những vui buồn mừng giận, ngày hôm nay vẫn ngồi đây tâm sự như 2 người bạn tốt. Anh có thể mỉm cười mà nói rằng: “không hối tiếc” :X
Tương lai…
Anh nghĩ mình là quá khứ của em chứ không phải hiện tai hay tương lai. Nên những gì ở phía trước hãy cứ để nó ở phía trước. Nếu có duyên, ai biết đâu được, 2 con đường chúng ta đã chọn lại có thể cắt nhau, theo một cách nào đấy…
…
Anh không phải là người hoài cổ, nhưng anh cũng thích nhớ về những kỉ niệm đẹp trong quá khứ. Đôi khi, cả những kỉ niệm buồn...
...
4h20 phút sáng 6/9/2011:
A: Nghe như kiểu đồ vật thế vậy? :-s
E: Uh, như kiểu cái bàn mà hồi bé tẹo vẫn hay ngồi ấy nhỉ? :X
Anh cười. Ừ thì kỉ niệm. Chả biết nên buồn hay nên vui…
…
5h 05 phút sáng 6/9/2011. Mặt trời lên…
...
Hà Nội, ngày 6 tháng 9 năm 2011
Lạc Rang
(Khi anh viết xong dấu ba chấm cuối cùng của bài này thì trời bắt đầu lờ mờ sáng. Quá mệt. Anh lăn ra ngủ. 8h15’ anh dậy. Vội vàng đánh răng rửa mặt thay quần áo đi học. Đến trường thì hóa ra hôm nay được nghỉ. Anh về. Dọn dẹp nhà cửa rồi đăng bài này. Giờ có lẽ anh đi ngủ :D)
Nhận xét
Đăng nhận xét