Phả vào trong gió se
Sương chùng chình qua ngõ
Hình như thu đã về..."
----- 4 năm trước -----
Nhân nói về bài thi vào lớp 10 này, anh vẫn nhớ hồi đó anh chưa có tí ý niệm gì về mùa thu cũng như 2 từ "tản mạn". Và đến bây giờ điều duy nhất anh nhớ về bài thi đấy là kỉ lục của thằng bạn anh: 3 điểm môn Văn =)) (Nhưng kết quả cuối cùng 3 môn thì nó vẫn đứng thứ 7, trên anh 1 bậc.
Đấy. Mùa thu bắt đầu với anh như thế. Không nắng nhẹ. Không lá vàng. Không nỗi buồn cô đơn man mác không thể gọi thành tên…
…
Mùa thu ấy, cách đây 4 năm, anh bước chân vào cổng trường cấp 3 với tư thế vênh váo của một kẻ chiến thắng (mà thật ra chiến thắng cái gì anh cũng chẳng rõ, chỉ nhớ là hồi đó anh rất tự hào :-> ). Mùa thu ấy, cách đây 4 năm, anh được gặp những thằng (con) bạn mà sau này anh nhận ra là con điên khùng (và thú vị) hơn cả anh =)) (không đáp gạch nhá :-" ). Mùa thu ấy, cách đây 4 năm, anh biết mình đã lựa chọn đúng khi thi vào ngôi trường đấy, thi vào cái lớp đấy; và cho dù ra sao đi nữa, anh cũng không bao giờ hối hận vì quyết định của mình…
Mùa thu ấy, cách đây 4 năm, lần đầu anh biết yêu...
…
Em ạ, trong cái mùa thu đầu tiên ấy, anh thấy mình người nhớn lắm :"> Thấy mình là học sinh cấp 3 rồi nhé. Mặc áo sơ mi rộng lùng thùng (đến giờ anh vẫn giữ thói quen mặc áo sơ mi rộng), chân đi dép xăng-đan không cài quai (xỏ vào đi như dép lê ấy, đến giờ anh vẫn đi như thế), đầu đội mũ lưỡi trai và tóc tai thì nhiều hơn bây giờ. Cộng thêm vào đấy là cái dáng bước đi “vừa có nhạc vừa có thơ” (cụm từ này do anh tự nghĩ ra :”> ). Nói chung là những nét tinh hoa ấy gộp lại khiến anh khá hợp với hình ảnh 1 chàng… “thợ xây tài năng và phong độ” (cụm từ này thì lại không phải do anh nghĩ ra :-< ). Nói qua về bản thân anh 4 năm trước 1 chút để em có thể hình dung anh hồi đấy khác với anh bây giờ như thế nào (mà thật ra có khác gì không nhỉ? :-s ). Nhưng dù sao thì anh lúc nào cũng rất tự tin về cái mặt tiền của mình :))
…
Còn về phần các bạn anh, anh phải nói là các bạn anh cũng “tỏa sáng” không kém gì anh trong cái tập thể lớp ấy. Một ví dụ tỏa sáng mà anh nhớ là của 1 thiên tài vật lý. Thế nên câu chuyện xảy ra tất nhiên phải trong tiết Lý thuyết về vật, bài cơ học gì gì đó (“cơ học” là một loại “cơ” giống như kiểu “cơ hội”, “cơ may” hay “cơ bắp”). Và trong một phút xuất thần bị cô giáo gọi trả lời bài, bạn ấy (bạn thiên tài ấy ạ - anh sẽ gọi các bạn anh là “bạn ấy” hết để cho các bạn ấy không biết anh đang nói đến bạn nào ấy, để anh không bị trả thù ấy :-“ ) đã nghĩ ra 1 cái lực mới là Lực Siêu nhiên. Cho đến bây giờ thì anh cũng chưa đủ trình độ để nắm bắt được cái tiên đề đấy. Nhưng anh nghĩ trong tương lai có thể nhân loại sẽ biết được 1 loại lực mới, và được đặt tên là Lực *tên bạn ấy*.
Anh còn nhớ, trong cái tiết trời mùa thu gió hiu hiu thổi, lá vàng nhè nhẹ rơi và bầu trời trong xanh mây bay chim hót cách đây 4 năm, các bạn anh (trong đó có cả anh) nghĩ ra một cái thú tiêu khiển mà có lẽ là còn tiêu khiển hơn cả Thu ẩm (tức mùa thu uống coca) và Thu điếu (tức mùa thu đi đánh cá). Cái thú tiêu khiển ấy chỉ đơn giản là ra trước cửa lớp ngồi, mang hẳn ghế nhựa ra ngồi, không cần câu (tất nhiên, vì lớp anh ở tầng 2 và trong trường không có hồ nước nào cả), không rượu (đôi khi có C2 và coca), cũng chẳng ai để ý trời thu xanh ngắt mấy tầng cao hay lá vàng trước gió khẽ đưa vèo làm gì. Đơn giản là các anh (và thi thoảng là các chị nữa) chỉ ngồi đấy, bàn chuyện nhân tình thế thái. Những chuyện kiểu như đồng chí Jun Kim bên Hàn Xẻng đóng phim trông đẹp giai phong độ thế nào, hôm qua đội Lông gà đá bóng với đội Lông vịt kết quả ra sao, sáng nay anh đi học gặp vụ tai nạn xe lu bị nổ lốp đâm phải chiếc SH kẹt số nằm giữa đường, chuyện người yêu của bạn abc bỏ bạn abc để yêu người yêu cũ của bạn xyz hiện đang là người yêu của bạn zxy nhưng tình cờ lại chơi thân với bạn cba là người đang yêu bạn abc (sau khi viết xong anh đọc lại đoạn này và cảm giác như 1 trong số mấy bạn này có vấn đề về giới tính?)… Nói chung là tất tật chuyện trên trời dưới biển, chuyện trong nhà ngoài ngõ, chuyện tâm sự tuổi học trò, nói với nửa bên kia, ai là triệu phú, hãy chọn giá đúng, ai là ai, ở nhà chủ nhật, những bông hoa nhỏ, nhắn tìm đồng đội, vì an ninh Tổ quốc, mất tích, những bà nội trợ kiểu Mỹ, tiếu ngạo giang hồ, thần y Hơ-jun… Không một chủ đề nào mà các anh các chị không từng đề cập đến. Và cái thú tiêu khiển ấy chỉ có thể bị đứt quãng khi có một anh nhanh tay nhanh mắt nào đấy nhìn xuống sân và thấy một cái gì đấy hay ho kiểu như “ê ê dưới kia có *&$^*# kìa” (có gì thì mọi người tự suy luận). Cái thú tiêu khiển ấy được cả lớp anh duy trì trong vòng 3 năm và tính chất cũng như phạm vi của những câu chuyện ngày càng trở nên khó lường :-ss
…
Khi anh viết đến đây thì anh dừng lại để đọc một lượt từ đầu đến cuối và anh thấy bài Tản mạn của anh là về mùa thu nhưng có vẻ như càng ngày càng xa rời cái thực tế ấy. Thế nên anh quyết định tìm một chủ đề hợp thời hơn và mang đậm hương vị mùa thu hơn. Thế nên anh quyết định viết về tình yêu. Rằng như anh đã nói ở trên, mùa thu cách đây 4 năm, lần đầu anh biết yêu… Và có lẽ anh cũng nên thay đổi giọng văn 1 chút khi nói về tình yêu, lại là tình đầu nữa chứ :”>
Anh nhớ từng có lần nói rằng anh không thích mùa thu. Nhưng hẳn đấy không phải mùa thu của 4 năm về trước. Bởi mùa thu ấy, lần đầu tiên anh biết cảm giác hồi hộp chờ đợi để được gặp một người. Lần đầu tiên anh biết cảm giác ngồi bên cạnh người mình yêu quý và cùng nhau… đọc báo :-“ Lần đâu tiên anh cảm thấy thương một người con gái đội mưa đi học về trong khi anh ngồi trong ô tô ấm áp sang trọng (ô tô có lái xe riêng và rất nhiều chỗ - tầm 30 chỗ). Những cảm xúc đầu tiên như thế, có lẽ, sẽ chẳng bao giờ anh quên được…
Anh không dám nói rằng đấy là tình yêu đẹp nhất trong đời anh, vì sự thực là anh mới đi được ¼ cuộc đời và phía trước anh vẫn còn rất rất nhiều điều đang đợi. Nhưng anh tin rằng đấy tình yêu trong sáng và ngây thơ nhất mà anh từng có (nếu không kể những rung động đầu đời từ khi còn học tiểu học :-< ). Và thực sự là hồi đấy anh rất chi là tự hào vì mình có một người bạn gái như thế :D (nói riêng với ấy này: tự hào lắm lắm ấy :”>).
…
Mùa thu, cách đây 4 năm, cho đến giờ anh không còn nhiều kí ức về khung cảnh cũng như tiết trời lúc đấy. Nhưng anh sẽ nhớ mãi một mùa thu, một mùa thu đầy những cảm xúc và kỉ niệm yêu thương, đầy những chuyện điên rồ và không chút suy tư lo lắng. Anh sẽ nhớ, và sẽ còn viết nhiều về những gì anh nhớ. Vì anh vừa phát hiện ra một khả năng mới của mình: nói lảm nhảm và viết lảm nhảm… :))
(còn tiếp)
P/s: Cho mùa thu: Có bao giờ em nghĩ không ai hiểu em bằng anh ;) – Có liên quan gì đến bài viết không nhỉ? :-?
Nhận xét
Đăng nhận xét