Chuyển đến nội dung chính

Tản mạn đầu đông

Hôm nay trời phụ lòng người. Lâu lắm mới có một hôm anh… chải đầu trước khi đi học. Thế mà trời lại mưa :-< Kết quả là anh bước vào lớp với quả đầu ướt lẹp nhẹp. 8h tối. Đạp xe về. Gió lạnh như mùa đông vậy. Tự dưng nhớ cái thời cách đây 3 năm. Cái lần đầu tiên nảy ra ý tưởng viết lách. Lần đầu ấy... Định về nhà sẽ viết cái gì đấy thật nhẹ nhàng bay bổng. Nhưng lại thôi. Đành để bay bổng cho ngày xưa vậy…

Post lại vài dòng cảm xúc của 3 năm trước… Bài tản mạn đầu tiên anh viết...


Lạnh một chút cho tâm hồn tỉnh lại

Chỉ sợ lòng mình, ai sợ gió đông…

-Lạc Rang-

Mùa đông nắng ít, mưa ít, lúc nào cũng chỉ có gió, trời ảm đạm nhợt nhạt, lầm lì với gió… Tháng 10, học túi bụi, ừ thì sắp thi học sinh giỏi rồi mà (học sinh giỏi cơ đấy ^^). Chán cũng phải học, không muốn cũng phải học, không hiểu gì cũng… cứ học. Thời gian trôi nhanh quá! Các thứ chồng chất lên nhau, không kịp hiểu. Rồi bất chợt chiều nay.... gió lạnh…

Có phải gió mùa đông không nhở? Chẳng biết! Chỉ biết là gió se se lạnh, không phải cái lạnh cắt da cắt thịt, cũng chẳng phải cái gió hiu hiu cuốn lá vàng rơi. Gió lạ lắm, không làm bay cái gì cả, nhưng lạnh. Mặc cái áo đồng phục mỏng, đứng đợi xe, chiều xuống, tắt nắng, bỗng dưng thấy là lạ, có cái gì đấy nửa buồn, nửa nhớ. Đông về rồi đấy! Cứ nghe cái cách người ta nhắn tin cho nhau thì biết. Ngày nào online chả thấy vài cái status kiểu như “Trời lạnh rồi đấy, mặc ấm vào nhé!”…. Tình cảm thật ^^

Nhiều khi thích mùa đông thật!

Mùa đông nhắc người ta nhớ rằng đôi khi cần có một người bên cạnh. Có người bên cạnh, phải, đơn giản lắm, chỉ là một người ở cạnh mình thôi, mà sao thấy ấm áp thế… (Nhưng đừng nghĩ có người bên cạnh tức là có người yêu nhớ ^^ Ừ công nhận có người yêu thì ấm thật đấy nhưng không có thì cũng chưa chắc đã rét đâu (ví dụ như nó chẳng hạn ^^)). Cứ tin đi, rằng luôn có người sẵn sàng bên ta, sẵn sàng cùng ta vượt qua cái giá rét của mùa đông. Chỉ cần tìm được những người như vậy thôi thì mùa đông đẹp lắm, nhiều kỉ niệm. Những tối học thêm về, rảo bước trên đường, gió lạnh, có thằng bạn đi bên cạnh để nói chuyện, cái rét cũng dịu đi. Những sáng dậy sớm đi học, mắt díu lại, buồn ngủ lắm, nhưng bước lên xe đông nghẹt người, nghe tiếng ai đấy gọi tên mình, quay lại thấy một nụ cười thật tươi, tỉnh hẳn. Rồi vào những chủ nhật gió rét run người, rủ “ai đấy” đi… ăn kem ^^, lạnh thật, nhưng vẫn ấm. Lạ thế!

Mùa đông tạo cho người ta cơ hội quan tâm lẫn nhau. Cũng phải thôi, làm người ai chẳng muốn được quan tâm, nhất là vào cái lúc trời lành lạnh, không có ai nói chuyện, được nghe một câu hỏi thăm, một lời nhắn ngăn ngắn, ai mà mềm lòng có khi yêu luôn người ta ấy chứ ^^

Mùa đông cũng làm người ta mơ mộng hơn. Chỉ cần một cơn gió thoảng qua, một chút không khí lành lạnh, một bầu trời sao lấp lánh với vài chiếc lá khô xào xạc, thêm vào đấy là mùi thơm phưng phức lẫn cái nóng hổi của mấy quán phở đêm bên hè phố, bước đi trên những con đường như thế, trong một khung cảnh đậm chất mùa đông như thế, thấy nhẹ bẫng, thanh thản. Bỗng dưng muốn thả mình mà mơ mộng, muốn nói, muốn viết, muốn hát, muốn mở rộng lòng…

Mùa đông nhiều cái thú vị lắm, không nói hết được. Nếu tin rằng có 4 vị thần đại diện cho 4 mùa thì vị thần mùa đông sẽ là một…cô gái. Có thể lắm chứ, một cô gái có vẻ như lạnh lùng, vô tâm nhưng lại thật thâm trầm, sâu lắng. Một người biết quan tâm và thích được quan tâm. Mùa đông là thế, lạnh lùng mà tình cảm, bình dị mà ý nghĩa…


Bãi Cháy 23h ngày 15 tháng 10 năm 2008

Lạc Rang

Đọc lại một lượt. Bật cười vì nhiều chỗ ngô nghê đáng yêu thế… Giờ có muốn chắc cũng chẳng viết được như thế nữa. Cảm giác như lâu lắm rồi… Lại một mùa đông nữa sắp về. Lại tự nhắc mình…

Lạnh một chút cho tâm hồn tỉnh lại

Chỉ sợ lòng mình, ai sợ gió đông…

 

Hà Nội 23h ngày 4 tháng 10 năm 2011

Lạc Rang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ngày cũ đã qua...

Trong khi chờ đợi Phần 2 của "Nơi mùa thu bắt đầu...". Vô tình anh có một cuộc trò chuyện với một nhân vật của Phần 1. Kiểu như "Tâm sự đêm khuya" ấy. Và anh muốn viết 1 cái gì đấy. Dạo này anh thèm được viết như người ta thèm uống nước vậy. Anh viết 1 cách điên loạn và lảm nhảm. Giống như trong 1 thời gian dài những câu chữ ấy bị dồn nén lại và đến bây giờ thì nó cứ thế phun ra một cách hỗn loạn không theo một trật tự nào cả. Đêm nay, hay nói đúng hơn là sáng nay (vì có lẽ mặt trời cũng sắp lên rồi) anh lại viết. À nhưng đừng ai nghĩ rằng anh bị tự kỉ hay tâm thần zở hơi gì mà anh thức khuya thế. Anh hoàn toàn bình thường. Lý do anh viết bài này cũng bình thường như mọi điều bình thường khác trong cuộc sống của anh thôi. Đơn giản là anh ngồi chơi game với mấy thằng bạn anh đến 2h30 sáng, anh đang chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì bất ngờ người ấy xuất hiện. Và cũng như vài lần trước đây, 2 người bắt đầu nói chuyện. Những câu chuyện không đầu không cuối, những câu chuyện,...

Ký sự tình yêu - Kỳ 4: Yêu... Không yêu...

Có yêu thì nói rằng yêu Không yêu thì nói một điều cho xong Nhưng mà anh thích lông bông Anh không thèm nói cho lòng (em) tương tư :-" ... Giá mà tình yêu đơn giản như trò chơi bói cánh hoa… Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu… Nhưng mọi thứ lại không chỉ có hai nửa như thế. Rằng người ta chẳng thể nào mà chia những mối quan hệ ra làm hai: Yêu và không yêu. Hay thậm chí, “yêu” và “không yêu” cũng chẳng phải là điểm đầu và điểm cuối của cái quá trình phát triển tình cảm bình thường. Nếu mọi thứ cứ đi theo đúng lộ trình của nó từ “không yêu” đến “yêu” rồi ngược lại thì chắc các nhà làm phim (đặc biệt là Hàn Xẻng) và các tiểu thuyết gia sẽ chẳng còn gì mà mổ xẻ khai thác, người đọc chúng ta cũng chẳng có nhiều cơ hội mà khóc lóc sụt sùi nức nở cho những câu chuyện tình yêu ngang trái lâm li ướt át đau đớn tuyệt vọng rung động cả đất trời… ... Yêu thương là cảm giác. Mà đã là cảm giác thì chẳng thể nào nắm bắt được. Giữa “yêu” và “không yêu” đôi khi mong manh như bứt m...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.