Tranh của một người bạn vẽ tặng. Trong hình là chiếc xe đạp Asama huyền thoại - nhân vật chính trong bài thơ và cục than đen bên trái là tác giả bài thơ...
Bài thơ này anh viết lan man
Vì là bài thơ anh viết cho xe đạp
Lúc cảm xúc trong lòng dào dạt
Chiếc xe đạp bình thường cũng tự giác hóa thành thơ :">
Anh quen em được hơn chín nghìn giờ (tính từ 15/9/2010 đến 19/10/2011 là 9576 giờ)
Dẫu không phải thật lâu nhưng cũng nhiều kỉ niệm
Từ Cầu Giấy, Đại La, Trường Chinh, Hoàng Quốc Việt...
Con đường nào mà anh chẳng có em...
Nhớ ngày đầu nhập học chẳng ai quen
Anh vẫn hiên ngang cùng em lao vào cổng trường Đại học
Rồi từ đấy ngày hai lần lọc cọc
Buổi sáng buổi chiều mình đến lớp bên nhau...
Lúc có em anh chẳng bận lòng đâu
Khi lặng lẽ bước một mình anh mới hiểu
Điều bình thường (có ai ngờ) là điều không thể thiếu
Không em... anh chỉ muốn... ở nhà thôi
...
Dẫu biết rằng ngày tháng vẫn cứ trôi
Rồi một ngày nào, em sẽ chỉ còn là kỉ niệm
Sẽ chỉ còn em trong từng câu chuyện
Anh cười và kể cho các con anh...
Em là hiện tại của anh
Ừ vẫn biết hiện tại rồi sẽ thành quá khứ
Nhưng em ạ, lo buồn làm gì chứ
Em là hiện tại của anh...
Là niềm vui hưng phấn lúc phóng nhanh
Là cảm giác bất cần khi vượt ẩu
Những tâm trạng, nỗi buồn anh cố giấu
Lại chia sẻ cùng em qua những vòng quay...
Đừng buồn nghe em, dù những ngày qua ta phải chia tay
Nhưng có lúc nào trên đường anh không nhớ về em da diết
Một mình cô đơn ở nhà em có biết
Sớm mai này...
... anh lên lớp...
... thiếu em...
---------
Anh vừa đi sửa xe về. May quá là đã sửa được. Anh viết vài dòng tặng cho em. Anh hứa từ giờ sẽ ít lai các tình yêu khác để em đỡ vất vả mệt nhọc. Vững bước và hiên ngang, em nhé >:D< Đừng hỏng nữa không anh hết tiền sửa rồi :-<
Hà Nội, ngày 19 tháng 10 năm 2011
Lạc Rang
Nhận xét
Đăng nhận xét