Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 11, 2011

Một buổi chiều ít nắng và nhiều gió

  Sáng anh bị đánh thức dậy lúc 9h vì một tin nhắn. Ngắn gọn mấy kí tự: “>:D< ”. Anh cười... Xong trùm chăn ngủ tiếp. Mấy hôm nay anh hay mơ một giấc mơ giống nhau, lặp đi lặp lại. Cuối cùng sáng tỉnh dậy anh hay có thói quen lấy điện thoại xem giờ và xem tin nhắn. 12h anh ngủ dậy. Lại một tin nhắn nữa: “Bánh khúc của bạn đâu? :-< ”. Anh lại cười… Cũng có thời, anh hay mua cái này cái kia cho người khác… Bây giờ, về cơ bản tự thấy mình là một thằng Vô Lại, nên cũng tự cho phép mình quên đi cái thói quen quan tâm người khác :)) … Trưa cắm nồi cơm ăn. Mang ít tôm kho từ nhà lên, ăn mấy bữa cũng gần hết rồi. Tôm Hạ Long, tôm Mẹ kho… ngon kinh dị… Tự nhiên chiều nay muốn viết gì đấy thật hiền, thật sâu sắc, thật ý nghĩa… Viết gì đấy mà thật nhiều người đọc xong thấy đồng cảm, thấy rung động… Muốn viết về lần ngồi quán nước, nghe mấy người bán rong kể chuyện với nhau. Muốn viết về tối qua dừng lại mua bánh mì, đứng mấy phút mà thấy hơn chục xe máy lai 3, chở toàn mấy chị chân d...

Chuyện ngày thường

Bất tri tam bách dư niên hậu Thiên hạ ai người eat Lạc Rang? (tạm dịch là: Chẳng biết ba trăm năm lẻ nữa, thiên hạ có còn ai thích ăn lạc rang không?) Hôm nay trong lúc ngồi chầu chực chờ ăn ở quán cơm đầu ngõ, anh tình cờ nhận ra quán chỉ có một mình anh (vì lúc đấy đã là 2h chiều). Quán vắng. Chỉ anh với cốc trà đá (tất nhiên không kể chủ quán). Anh cứ ngồi như thế, một tay bấm điện thoại một cách hờ hững… 92 tin nhắn trong hộp thư đến, của khoảng gần chục người, trong vòng 5 ngày trở lại đây… Bất giác anh muốn soạn một cái tin rồi gửi đại cho ai đấy… Nhưng chẳng biết gửi cho ai… À thôi thì gửi cho… cái bàn vậy… Anh cười. Lấy tay quệt ít nước bám ngoài cốc trà đá, anh viết nguệch ngoạc lên mặt bàn: Trước không thấy người trước Sau không thấy người sau Ngẫm trời đất vô cùng Thương mình rơi giọt lệ… (Bốn câu thơ của Trần Tử Ngang – nhà thơ đời Đường) Anh viết xong dòng cuối cùng thì dòng đầu tiên nước đã mờ đi hết… Cảm giác mình giống như một nhà thơ lỗi lạc, đứng trước khung cảnh hùng...

Ngày nhiều cảm xúc

Ngày hôm nay của anh bắt đầu bằng tiếng gà gáy ò ó o o o o của… chiếc điện thoại Nokia 1202 – Vertu 8 XpressMusic (chiếc điện thoại này anh đã giới thiệu trong một note khác nên sẽ không quảng cáo lại nữa). Cả tuần anh chỉ có ngày hôm nay phải dậy sớm lúc… 8 giờ sáng. Và mặc dù không được ngủ đẫy giấc nhưng anh vẫn rất phấn khởi đi học vì hôm nay có một tiết thảo luận Dân sự :X Anh thích đi học tiết này vì như anh đã nói trong một note khác là nhóm Dân sự của anh toàn các bạn giỏi và quan trọng hơn là lớp này có một bạn xinh gái đi thi Biu ti ộp lô (Beauty of Law). Mà lại quan trọng hơn nữa là tuần trước bạn ý đã bảo tuần này sẽ mang mứt cánh hoa hồng đi mời mọi người để mọi người nhắn tin bình chọn cho bạn ý (về cơ bản thì anh cũng không chắc là có cái món “mứt cánh hoa hồng” thật hay không nhưng nghĩ đến cảnh có bạn xinh gái mang đồ ăn cho mình là anh đã…. =P~ ). Mang trong mình ước mơ nhỏ bé đáng yêu ấy, anh đạp xe phăm phăm trên đường, mặt vênh vênh vang vang vừa đi vừa huýt sáo vừ...

Đi bộ ngao du

(Nếu đọc tên bài viết và ai đó nhớ đến nhà văn Ru-xô với tác phẩm “Emin hay về giáo dục” thì người đó thực sự đã từng là một người chăm học). Anh thích đi bộ đi chơi. Nếu đi một mình thì anh sẽ đi xe đạp nhưng hai mình trở lên thì anh thích đi bộ. Anh tin rằng đi bộ thì an toàn hơn đi bằng các phương tiện khác. Không phải căng thẳng nhìn trước ngó sau, không phải đội mũ bảo hiểm, không phải đề phòng móc túi… Và đặc biệt là khi đi bộ anh có thể nắm tay người đi bên cạnh – một điểm mà chỉ đi bộ mới có thể làm được (tất nhiên đi xe buýt nắm tay nhau cũng được nhưng anh không thích làm thế giữa chỗ đông người, và nắm tay trên xe buýt thì không thể vừa bước đi tung tăng vừa vung vẩy tay theo nhịp bước… đại khái thế… )… Gần đây anh ít đi bộ, ngoại trừ buổi trưa đi bộ từ nhà ra ngõ mua mì tôm hoặc đi xa thêm vài bước nữa ăn bún đậu và buổi chiều đi bộ đi chợ thì anh không mấy khi đi bộ đi đâu chơi. Cơ bản vì anh toàn đi một mình, mà đi một mình thì anh đi xe đạp (nếu ai chưa biết rằng an...

Bên lề cuộc sống hay Những điều linh tinh nhưng quan trọng hay Chuyện hóng hớt

Hôm nay là một ngày bình thường của anh. Sáng ngủ, trưa chơi, chiều vừa đạp xe đi cắt tóc vừa hát như thằng zở hơi và tối chơi vơi ngồi viết nhảm… Anh vừa đi cắt tóc về. Mỗi lần đi cắt tóc là anh lại nhớ đến một người bạn, một người mà cứ khăng khăng bắt anh cắt mái chéo cho giống Hà Anh Tuấn… Cơ bản thì anh cũng không hiểu tại làm sao mà tình cờ Hà Anh Tuấn lại có thể giống anh được. Nhưng dù sao thì cũng có hơn một người nói anh giống anh Tuấn (chính xác là 2 người).  Cái sự giống đấy thì anh cũng không quan tâm lắm, vì cũng có hơn một người nói anh giống thợ xây (chính xác là vô số người :-< ). Nói chung thì nếu chẳng may mà có ai giống anh thì anh cũng không cảm thấy phiền gì cả, thế nên là họ cứ thoải mái mà giống anh thôi. Đại khái thế… Trên đường về anh có đạp xe qua hồ Thủ Lệ, ngắm các đôi yêu nhau ngồi vắt vẻo bên lan can bờ hồ, đầu tựa vào vai nhau, mắt nhìn về một phía, chân đung đưa đung đưa và miệng nói cười líu lo rất chi là tình cảm. Bỗng dưng trong lòng anh trào ...