Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 1, 2012

Bản thân con người em đã là một sự đặc biệt

  1…2…3…4…5…6…7… Thật lạ là note đầu tiên khai bút cho năm nay anh lại viêt tặng cho em. Không hẳn là tặng. Vì anh nghĩ sẽ không viết gì ý nghĩa trọng đại đâu. Anh chỉ muốn nói là em thật lạ. Và buồn cười. Như anh từng nói với em đấy, bản thân con người em đã là một sự đặc biệt. Thật khó để nói ra một cách cụ thể... Và mặc dù anh không nghĩ mình là một người diễn đạt tồi. Nhưng sự thực là anh đang viết rất lủng củng và không truyền tải được hết suy nghĩ của mình… Ôi tự dưng lại nổi hứng đi bảo là viết gì cho em :( Đã nói thì phải làm thôi ^^ Viết nhảm cũng được nhỉ? Dù sao thì viết nhảm và spam hòm thư của anh cũng là việc ưa thích của em mà :)) … Đêm nay thật là lạ. Tự dưng ngồi nghĩ vẩn vơ… Anh không muốn đặt tên cho các mối quan hệ. Vì nếu không là gì thì sẽ không có gì để mất. Không tổn thương. Không buồn. Không mệt mỏi. Không gì hết… … Bình yên… À… cảm ơn em vì bức tranh. Mặc dù do chút sơ suất em đã biến anh thành cục than đen nhưng anh vẫn thấy đẹp lắm…. “Có khi nào bình yên...

Hạnh phúc là con đường ta đang đi

Hằng năm, cứ vào cuối đông, lá ngoài đường chẳng còn và trên không có mấy đám mây mờ mịt, lòng anh lại háo hức những kỉ niệm lan man của cả một năm dài… Anh không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng anh như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng . (Câu này của bác Thanh Tịnh và chẳng liên quan gì đến note nhưng anh thấy hay hay nên cho vào. Và thật ra 50% câu đầu tiên và 50% câu tiếp sau đây cũng là của bác Thanh Tịnh nốt). Những ý tưởng ấy anh chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi bé anh không biết ghi và ngày nay anh dùng máy tính… Năm 2012 của anh, nói chung là cũng có vài điều đặc biệt như năm 2011 và hẳn cũng có vài sự kiện bất ngờ như năm 2013. Rất vui có, vui có, buồn có, rất buồn cũng có. Mà như đã nói, anh không phải người hoài cổ, nên cái gì đã qua thì cho qua. Kinh nghiệm cũng rút rồi, bài học cũng học rồi, thở dài cũng thở dài rồi, buồn chán uất ức điên loạn mệt mỏi cũng xong hết rồi. Gần đây mỗi lần về nhà anh lại ý thức hơn về thời gi...

Bình yên

Ngày bé anh có được đọc một câu chuyện như thế này: Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, ở một vương quốc nọ có một ông vua và mụ dì ghẻ và vài chàng hoàng tử và vài nàng công chúa. Ông vua và dì ghẻ đã già nhưng các hoàng tử và công chúa vẫn còn trẻ. Riêng nàng công chúa út rất xinh đẹp hiền lành hay bị bắt nạt nên thường trốn vào rừng dệt vải bằng khung cửi rồi bị gai đâm vào tay và ngủ quên lúc nào không biết, còn chàng hoàng tử út rất tài ba dũng cảm trong một lần xách rìu đi diệt con chó ngao 3 đầu đã vô tình kết bạn với một anh bán rượu xảo quyệt. Bên cạnh ông vua có một lão pháp sư phù thủy rất là độc ác có con vẹt biết nói và một viên quan tể tướng rất là trung thành mỗi tội bị gù. Trong vương quốc còn có 108 vị hảo hán sống trong đầm lầy chiến đấu với cả 40 tên cướp sống trong hang đá. Xa xa trong cánh rừng có 7 chú lùn làm nghề đào mỏ và 1 anh tiều phu chuyên cướp của người giàu chia cho người nghèo… Mọi người sống rất hòa thuận yêu thương nhau và thường viết những câu chuyện v...