1…2…3…4…5…6…7…
Thật lạ là note đầu tiên khai bút cho năm nay anh lại viêt tặng cho em. Không hẳn là tặng. Vì anh nghĩ sẽ không viết gì ý nghĩa trọng đại đâu. Anh chỉ muốn nói là em thật lạ. Và buồn cười. Như anh từng nói với em đấy, bản thân con người em đã là một sự đặc biệt. Thật khó để nói ra một cách cụ thể... Và mặc dù anh không nghĩ mình là một người diễn đạt tồi. Nhưng sự thực là anh đang viết rất lủng củng và không truyền tải được hết suy nghĩ của mình…
Ôi tự dưng lại nổi hứng đi bảo là viết gì cho em :( Đã nói thì phải làm thôi ^^ Viết nhảm cũng được nhỉ? Dù sao thì viết nhảm và spam hòm thư của anh cũng là việc ưa thích của em mà :))
…
Đêm nay thật là lạ. Tự dưng ngồi nghĩ vẩn vơ…
Anh không muốn đặt tên cho các mối quan hệ. Vì nếu không là gì thì sẽ không có gì để mất. Không tổn thương. Không buồn. Không mệt mỏi. Không gì hết…
…
Bình yên…
À… cảm ơn em vì bức tranh. Mặc dù do chút sơ suất em đã biến anh thành cục than đen nhưng anh vẫn thấy đẹp lắm…. “Có khi nào bình yên?”… Chẳng biết vô tình hay hữu ý, tự dưng tên tranh nó lại được đặt… như thế :))
…
Thôi kệ. Vui vẻ là được…
…
Dạo này khả năng viết lách của anh kém trầm trọng. Tự dưng lại nhớ cái câu: “The best way to get over a woman is to turn her into literature” (Henry Miller). Phải chăng đã qua rồi cái thời gian viết lách linh tinh của anh :( Như thế thì tiếc lắm :-
…
Tạm thế đã. 1h30 rồi. Đi ngủ. Bài khai bút mà lôm ca lôm côm. Chết thôi...
Hạ Long, ngày 26 tháng 1 năm 2012
Lạc Rang
Nhận xét
Đăng nhận xét