Hằng năm, cứ vào cuối đông, lá ngoài đường chẳng còn và trên không có mấy đám mây mờ mịt, lòng anh lại háo hức những kỉ niệm lan man của cả một năm dài… Anh không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng anh như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng. (Câu này của bác Thanh Tịnh và chẳng liên quan gì đến note nhưng anh thấy hay hay nên cho vào. Và thật ra 50% câu đầu tiên và 50% câu tiếp sau đây cũng là của bác Thanh Tịnh nốt). Những ý tưởng ấy anh chưa lần nào ghi lên giấy, vì hồi bé anh không biết ghi và ngày nay anh dùng máy tính…
Năm 2012 của anh, nói chung là cũng có vài điều đặc biệt như năm 2011 và hẳn cũng có vài sự kiện bất ngờ như năm 2013. Rất vui có, vui có, buồn có, rất buồn cũng có. Mà như đã nói, anh không phải người hoài cổ, nên cái gì đã qua thì cho qua. Kinh nghiệm cũng rút rồi, bài học cũng học rồi, thở dài cũng thở dài rồi, buồn chán uất ức điên loạn mệt mỏi cũng xong hết rồi. Gần đây mỗi lần về nhà anh lại ý thức hơn về thời gian, về tuổi tác. Lần này về bỗng dưng thấy bố bắt đầu có dấu hiệu già đi. Cũng phải, quá nửa đời người rồi chứ ít gì…
Còn hơn tiếng nữa thì sang năm mới. Vẫn như mọi năm, chạy loanh quanh trong nhà, giúp vài việc lặt vặt, thỉnh thoảng ngồi máy tính hóng hớt chuyện bạn bè. Năm nào cũng thế mà năm nào cũng thấy hạnh phúc bình yên lạ.
Năm mới, hi vọng hơn vào một năm thành công trong cuộc sống. Vẫn vững bước và hiên ngang như trước giờ vẫn thế… Muốn viết vài dòng tặng mọi người, chúc điều gì đó thật ý nghĩa… Mà ngẫm đi ngẫm lại thì cũng chẳng biết chúc gì…
À, còn một câu anh rất hay trích, chẳng biết được tính là lời chúc không…
Không có con đường nào dẫn đến hạnh phúc!
Hạnh phúc là con đường ta đang đi…
Ờ… đại khái là… CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!!
Hạ Long, ngày 22 tháng 1 năm 2012 (29 tết – tức 30 tết vì năm nay không có 30)
Lạc Rang
Nhận xét
Đăng nhận xét