(Xin phép mượn cụ Nguyễn Công Hoan cái tên bài) Các cụ ta có câu: “Trẻ uống trà, già thể dục” quả không có sai. Mặc dù trà thì nhà trọ anh không có, thậm chí nước lọc cũng lúc có lúc không, nhưng quả thật là anh thí ch những lần về quê (cái quê mà bây giờ có đến 4 thành phố rồi nhưng anh vẫn hay gọi là về quê ấy) ăn cơm xong uống nước chè đàm đạo chuyện nhân tình thế thái với bố v ới mẹ. Rằng cái bữa cơm ăn xong thì kiểu gì cũng phải có nước chè xanh bố một cốc mẹ một cốc con một cốc. Xong xuôi phần nước chè xanh thì bố mẹ anh lên sân thượng hóng gió tập thể dục còn anh dính mặt vào màn hình máy tính. Thôi coi như tuổi còn trẻ, sức còn dài, vài chục năm nữa (nếu còn sống) tập cũng chưa muộn… Mỗi lần đi ra công viên, ngày xưa với người yêu thì anh có thói quen hóng hớt các đôi yêu nhau, bây giờ không có người yêu thì anh có thói quen hóng hớt các cụ tập thể dục. Đơn giản là vì anh thích thế. Và anh nhận ra một điều là thanh niên ra công viên chủ yếu để mà yêu nhau (yêu nhau trong sáng n...