Chuyển đến nội dung chính

Để hôm nào rảnh...

Hôm nay là một ngày ý nghĩa trong một chuỗi những ngày vô nghĩa của một cuộc sống có ý nghĩa ở một nơi vô nghĩa với một người có ý nghĩa. Ngày ý nghĩa thế nào? Thôi được rồi, để hôm nào rảnh anh kể. Cuộc sống có ý nghĩa ra sao? Thôi được rồi, để hôm nào rảnh anh nói. Nơi vô nghĩa ở đâu? Thôi được rồi, để hôm nào rảnh anh viết. Người có ý nghĩa là ai? Thôi được rồi, để hôm nào rảnh anh bảo...

...

Hôm nay anh upgrade (nâng cấp) được cái điện thoại của anh lên thành: Nokia Vertu 8 XpressMusic 1202 8.0 Mega pixel (anh đọc hết tất cả những chỉ số ghi trên vỏ :| ) . Có gắn định vị toàn cầu GPS kết hợp GPRS, 3GS, IELTS, SS, SNSD, VTC, VCTV, VAC, WC... Và tất nhiên, vẫn nghe gọi được bình thường nhé :->  Anh cũng không rành về điện thoại lắm nhưng chắc loại này chỉ thiếu có chức năng biến hình thành siêu nhân nữa thôi :-??

...

Hôm nay anh mua được mấy sợi dây điện, dây cao su, dây vải, dây chun... dùng để đeo vào cổ tay. Trông rất là kute đáng yêu, xì tin phong cách. Ngày xưa có thời gian anh cũng đeo xong anh chán vất lăn lóc xong giờ anh lại nổi hứng tìm mua. Nói chung anh muốn đổi mới tí cho có thêm sức sống và cảm thấy đang làm việc gì đó có ý nghĩa. Đại khái thế...

...

Hôm nay anh nhận ra một điều là anh rất hay nói "Thôi được rồi... Để hôm nào rảnh..." nên thành ra anh bỏ lỡ cơ hội làm được rất nhiều thứ ra hồn trong cuộc sống. Đấy, nội dung bài này là để phân tích cái vấn đề đấy, còn đoạn trên là anh liên thiên khoe khoang kể lể tí thôi :">

 

(Câu chuyện thật ra bắt đầu từ rất lâu rồi, nhưng anh lược bớt đoạn quá khứ...) Câu chuyện bắt đầu vào một đêm trời trở gió. Đêm Hà Nội. Một đêm yên tĩnh với tiếng xe tải chạy nhè nhẹ trên con phố vắng... xe đạp (toàn ô tô xe máy). Đêm Hà Nội. Với những cây bàng mồ côi mùa thu, góc phố hồn nhiên mùa thu, con người bịt khẩu trang mùa thu... Anh đạp xe chầm chậm trên con đường quen thuộc ngày hai buổi đến trường với biết bao cảm xúc... (kiểu như: "Mk, làm gì mà người ở đâu đổ ra đường đông thế? Muộn cmn học rồi còn gì nữa >"< " ). Anh suy ngẫm về cuộc đời như một người đã sống 1/5 thế kỉ. Bỗng dưng anh nhớ đến một câu của ai đó đăng trên mục tìm giấy tờ: "Trên đường từ quá khứ đến hiện tại, tôi có đánh rơi một số nỗi buồn và thất vọng. Ai nhặt được vui lòng giữ luôn đừng trả lại. Tôi xin chân thành cảm ơn và hậu tạ!" . Hình như anh cũng có nhặt được của một số người, và cũng có đánh rơi một cơ số không ít (chả biết có ai nhặt được không nhưng may quá không ai trả lại :X). Ngay lúc đấy anh tự nhủ sẽ về nhà viết cái gì đấy về nhưng người nhặt được mấy cái của rơi của anh. Như một lời cảm ơn và hậu tạ... Rồi đến lúc bật máy tính lên, bật facebook lên, bật My Notes lên, bật Write a note lên, xong anh lại tắt đi. Tự nhủ: "Thôi được rồi... Để hôm nào rảnh..."

...

Đêm qua, lại một đêm Hà Nội (tất nhiên, vì anh đang ở Hà Nội mà). Một đêm như đêm hôm trước. Anh vẫn ngồi tư duy như một người đã sống 1/5 thế kỉ, hay to tát hơn: một người đã sống từ thế kỉ XX sang thế kỉ XXI, hay to tát hơn nữa: một người đã sống từ thiên niên kỉ thứ hai sang thiên niên kỉ thứ 3 (SCN). Anh tự hào vì hiện nay trên thế giới không có nhiều người được như anh (theo như anh biết chắc chắn có không quá 5 tỉ người và trong 1000 năm nữa sẽ không có ai được như anh => anh đặc biệt hơn 1/2 thế giới trong suốt 1000 năm tới). Anh không hay có những suy nghĩ tiêu cực. Rất ít. Nhưng anh hay nghĩ. Có những cái lướt qua rồi quên luôn. Có những cái đọng lại rồi lúc nào đấy cũng quên nốt. Chỉ có một cơ số ít những suy nghĩ của anh được biến thành hành động :-< May mắn cho anh, ít nhất những hành động ấy cũng không đến nỗi vô nghĩa... Đêm qua, vô tình anh bấm linh tinh vào phần  My Drafts (bản nháp), và vô tình (anh thích sự tình cờ :X) anh nhìn thấy rất là nhiều những bản nháp No title (không đề). Ra là mỗi lần anh vào phần Write a Note rồi thoát ra không viết gì đều được lưu lại. Một danh sách rất dài, gần như ngày nào cũng có :-s Một danh sách đánh dấu những lần "Thôi được rồi... Để hôm nào rảnh..."

...

Anh có thói quen trì hoãn mọi việc. Anh hay biện hộ cho mình rằng đấy là vì tính anh cẩn thận và cần phải đợi đến lúc gặp điều kiện thích hợp (tất nhiên, trong một số trường hợp thì anh cũng có lý). Thường thì sự trì hoãn cũng không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng. Rồi đến lúc nào đấy, lúc nào mà anh không còn sự lựa chọn nào khác nữa ấy, thì anh sẽ làm, và rồi cũng xong. Nhưng có những việc, anh hay tặc lưỡi “Thôi được rồi… Để hôm nào rảnh…” và chẳng bao giờ anh hoàn thành được… Rõ chán! 

Ngẫm lại cái lý do “Để hôm nào rảnh…” của anh, anh phát hiện ra là thường những lúc anh nói ra câu đấy là lúc anh đang… không có việc gì làm. Và thay vì làm cái việc cần làm thì anh sẽ làm một việc gì đấy vô bổ hơn :| (Kiểu như nằm và nghĩ xem khi nào làm việc kia thì phù hợp hoặc lo lắng không biết mình có làm được việc đấy không). Cũng lạ, rõ ràng là anh biết được điều đấy, nhưng anh vẫn không bao giờ chịu làm ngay :-< “Rồi thể nào cũng có lúc rảnh để làm, giờ chưa phải lúc” – Anh hay tự nhủ mình như thế…

Viết đến đây thì anh thấy quá bế tắc cho bản thân và mâu thuẫn đã được đẩy đến cao trào cần phải có một cuộc cách mạng triệt để mới có thể giải quyết được. Và may mắn cho anh, anh chợt nhận ra là mình vẫn còn có những phút “tóe sáng” khi mà hứng thú được đẩy lên cao ngất ngưởng để thực hiện những việc còn trì hoãn. Thật sự là may mắn. May mắn khi mà trong suốt những ngày dài vô nghĩa thì một sớm mai đẹp zời nào đấy anh tỉnh dậy và quyết tâm làm một việc gì đấy có ý nghĩa – thí dụ như sáng nay (mấy hôm trước anh hay thức dậy lúc 9h sáng và không gặp một sớm mai nào đẹp zời cả :-

Đôi khi những phút “tóe sáng” trong buổi sáng đẹp zời như thế có thể do một người nào đấy đem đến. Ví như tình cờ một ngày nào đấy, một bạn nào đấy rủ anh đi làm một việc gì đấy, và sau hôm ấy anh cảm thấy rất muốn làm những việc trước đây mình chưa làm, đến những nơi mình chưa đến… Rồi anh làm, anh đi. Anh cảm ơn ai đấy đã đáp lại câu “Thôi được rồi… Để hôm nào rảnh…” của anh bằng một câu hỏi: “Hôm nào?”

Ừ nhỉ? Hôm nào???...

Còn nhiều cái muốn viết. Cũng còn nhiều việc phải làm….

Thôi được rồi… Để hôm nào rảnh…

Bây giờ anh đi nấu cơm – Dạo này hơi bị ám ảnh chuyện nấu cơm :))


Hà Nội, ngày 7 tháng 5 năm 2012

Lạc Rang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ngày cũ đã qua...

Trong khi chờ đợi Phần 2 của "Nơi mùa thu bắt đầu...". Vô tình anh có một cuộc trò chuyện với một nhân vật của Phần 1. Kiểu như "Tâm sự đêm khuya" ấy. Và anh muốn viết 1 cái gì đấy. Dạo này anh thèm được viết như người ta thèm uống nước vậy. Anh viết 1 cách điên loạn và lảm nhảm. Giống như trong 1 thời gian dài những câu chữ ấy bị dồn nén lại và đến bây giờ thì nó cứ thế phun ra một cách hỗn loạn không theo một trật tự nào cả. Đêm nay, hay nói đúng hơn là sáng nay (vì có lẽ mặt trời cũng sắp lên rồi) anh lại viết. À nhưng đừng ai nghĩ rằng anh bị tự kỉ hay tâm thần zở hơi gì mà anh thức khuya thế. Anh hoàn toàn bình thường. Lý do anh viết bài này cũng bình thường như mọi điều bình thường khác trong cuộc sống của anh thôi. Đơn giản là anh ngồi chơi game với mấy thằng bạn anh đến 2h30 sáng, anh đang chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì bất ngờ người ấy xuất hiện. Và cũng như vài lần trước đây, 2 người bắt đầu nói chuyện. Những câu chuyện không đầu không cuối, những câu chuyện,...

Ký sự tình yêu - Kỳ 4: Yêu... Không yêu...

Có yêu thì nói rằng yêu Không yêu thì nói một điều cho xong Nhưng mà anh thích lông bông Anh không thèm nói cho lòng (em) tương tư :-" ... Giá mà tình yêu đơn giản như trò chơi bói cánh hoa… Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu… Nhưng mọi thứ lại không chỉ có hai nửa như thế. Rằng người ta chẳng thể nào mà chia những mối quan hệ ra làm hai: Yêu và không yêu. Hay thậm chí, “yêu” và “không yêu” cũng chẳng phải là điểm đầu và điểm cuối của cái quá trình phát triển tình cảm bình thường. Nếu mọi thứ cứ đi theo đúng lộ trình của nó từ “không yêu” đến “yêu” rồi ngược lại thì chắc các nhà làm phim (đặc biệt là Hàn Xẻng) và các tiểu thuyết gia sẽ chẳng còn gì mà mổ xẻ khai thác, người đọc chúng ta cũng chẳng có nhiều cơ hội mà khóc lóc sụt sùi nức nở cho những câu chuyện tình yêu ngang trái lâm li ướt át đau đớn tuyệt vọng rung động cả đất trời… ... Yêu thương là cảm giác. Mà đã là cảm giác thì chẳng thể nào nắm bắt được. Giữa “yêu” và “không yêu” đôi khi mong manh như bứt m...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.