sao ta không chọn lựa để quên?
Anh đã từng thích ngắm nhìn những hạt nước rơi rơi như thế… Xuyên qua ánh đèn đường loang loáng với những tán cây in bóng những hình thù kì dị. Bên chiếc bàn học sinh trải tấm khăn hoa lòe loẹt và chiếc máy tính cũ, với những trang giấy gạch xóa lem nhem, anh hì hục viết những câu chuyện nửa người nửa quỷ, nửa lãng mạn nửa chết chóc; anh đặt cảm xúc vào từng câu chữ, vung vãi suy tư như một kẻ đã sống cả một cuộc đời dài. Anh say sưa với những dòng cảm xúc miên man, những rung động đầu đời. Say sưa với nắng gió, với lá vàng, với mây trôi, với những nụ cười và nước mắt… Có lẽ anh là một thằng mơ mộng…
…
Anh đã từng thích ngắm nhìn những hạt nước rơi rơi như thế… Để nghe lòng thật thanh thản. Ánh mắt lướt qua con đường và khẽ mỉm cười khi thấy dáng ai vội vã dưới cơn mưa mùa hạ. Cơn mưa chợt ập đến khi nắng còn chưa kịp tắt. Và nắng. Và mưa. Và một thứ ánh sáng lung linh mà ngày ấy anh vẫn thường bảo rằng nó “đẹp như tình yêu mới nở” và “kết hợp được ánh sáng và sự ấm áp một cách tự nhiên nhất.” … Có lẽ anh là một thằng lãng mạn…
…
Anh đã từng thích ngắm nhìn những hạt nước rơi rơi như thế… Dù lòng nặng trịu mệt nhoài với những suy tư. Lục lọi trong đống tài liệu cũ, tìm được vài dòng còn dang dở:
Hôm qua trời đang nắng bỗng dưng mưa. Nhưng nắng không tắt. Cứ thế… Nắng… Và mưa… Ngồi nhìn ra cửa sổ. Tự dưng bật cười. Cười một mình… Mưa và Nắng – cả hai đều đẹp lắm. Nhưng khi nhìn những giọt nước mưa long lanh trong nắng, lòng bỗng dưng lặng lặng, trống rỗng, lẩm nhẩm ngân nga một mình…
Mưa có buồn bằng đôi mắt em?...
……………
Định viết 1 bài Tản mạn thật dài. Nhưng viết đến đây bỗng dưng không biết viết gì nữa… Chẳng hiểu. Thấy nhạt nhạt… Cảm giác… chẳng có gì… Bật cười…
(Một ngày nào đó của ngày xưa)
Những suy nghĩ từ rất lâu rồi, lộn xộn và mệt mỏi. Chẳng biết bây giờ có còn như thế không… Có lẽ anh là một thằng hay suy nghĩ vẩn vơ…
…
Hôm nay trời lại mưa. Cơn mưa đầu tiên của mùa hạ. Và, lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, anh đứng đó, thích thú ngắm nhìn những hạt nước rơi rơi như thế… Vẫn là anh, mơ mộng, lãng mạn và suy nghĩ vẩn vơ. Bất giác lại nhớ đến câu hỏi của một người bạn: “Đâu mới là con người thật của anh?”… Anh cười… Anh là tất cả những gì được nhắc đến ở trên. Và cũng không là gì cả ngoài một kẻ gàn zở thích uống sprite và viết văn châm biếm cuộc đời. Hay đôi khi, nếu may mắn vẫn còn một vài người nhớ đến anh thì họ có thể gọi anh là thằng khốn nạn, lăng nhăng, vô lại, zở hơi, giả nai, sở khanh… hoặc những phẩm chất tốt đẹp khác tương tự vậy…
...
Dù là gì thì hôm nay anh vẫn khẽ mỉm cười khi nghe tiếng mưa rơi. Vẫn biết anh vẫn còn là anh của ngày xưa… Hay ít nhiều là như thế...
Hà Nội, ngày 6 tháng 5 năm 2012
Ghi tên nào ở đây để đúng là con người thật của anh?
Dragon? Lạc Rang? Dr? T.L? Thân Quốc Long?
Anh chẳng biết…
Đôi lời: Hi vọng không làm ai mất hứng vì đột nhiên quay lại phong cách viết này. Coi như đổi gió một tẹo cho mát. Hà Nội đêm nay mưa. Mát thật. Đường Nguyễn Chí Thanh bị ngập. Đêm lại nằm nghe tiếng ô tô rẽ nước bắn tung tóe trên đường…
Nhận xét
Đăng nhận xét