Chuyển đến nội dung chính

Ký sự tình yêu - Kỳ 2.5: Nhưng suy nghĩ vớ vẩn hay thằng khốn nạn và chàng trai tự do

Khi ta mỉm cười và nói - cảm ơn

là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế

Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ

sao ta không chọn lựa để quên?

- Nguyễn Phong Việt -


Sau khi anh viết hết Kí sự tình yêu kì 2 thì có một người bạn hỏi anh: “Thế là chia tay rồi là kết thúc đấy à?”. Anh cười… Chia tay là kết thúc. Chia tay cũng là bắt đầu. Đến đây lại có người đặt câu hỏi rằng bắt đầu rồi thì viết kì 3: “Khởi đầu mới” đi còn bôi ra 2.5 làm gì? Ừ thì… như phần trước anh đã nói rồi đấy, tình yêu nó vẫn hay thích một mình một kiểu… Và sau khi kết thúc thì người ta chưa thể và chưa muốn bắt đầu ngay được. Kiểu như là cần có một “thời kì quá độ” ấy. Đại khái thế. Thời kì ấy anh gọi là thời kì của những suy nghĩ…

2.5.1. Thế là người ta không yêu nhau nữa rồi đấy…

Vào một ngày đẹp zời nào đấy, anh thức dậy và nhận ra rằng con chim vẫn hót, rằng chiếc lá vẫn xanh, ánh mặt trời vẫn chiếu rực rỡ xuyên qua ô cửa sổ nhỏ và gió vẫn hát lời yêu thương ngày trước… Chỉ đơn giản là người ta, à không, chúng ta không còn yêu nhau nữa. Có sao? Tình yêu nó vẫn thích một mình một kiểu… Anh vẫn cười, vẫn nói, vẫn tung tăng cắp sách đến trường vui cùng thầy bạn. Anh vẫn buồn cho những cảnh đời bất hạnh anh gặp trên đường và vẫn bực mình khi nghe tin xăng dầu tăng giá. “Và anh vẫn tin… một ngày mai sẽ có em, tình sẽ cất  cánh bay xa, tèo teo téo teo…” *nhạc bài gì đó của HKT*

Ừ... Đại khái là một sớm anh thức dậy và thấy mình tự do hơn bao giờ hết. Anh có thể mở nick yahoo ra và :-* bất cứ nick nào anh thích. Anh có thể đong đưa bất cứ gái nào anh quen. Để ảnh đại diện của bất kì ai anh thấy xinh. Có thể thức xuyên đêm đánh điện tử. Có thể tự thưởng cho mình một ngày nằm dài nhìn ra cửa sổ và nhắn tin với những số thậm chí anh còn chẳng lưu tên… Hoặc cũng có thể, có thể thôi nhé, một tối nào đấy anh buồn buồn và lôi điện thoại ra nhắn tóe loe cho các bạn “Anh yêu em!”, “Tớ yêu ấy!”, “Tao yêu mày!”, “Mình yêu bạn!” rồi xem phản ứng của mọi người thế nào. Hay đơn giản chỉ là mỗi sớm thức dậy anh vớ ngay lấy điện thoại để… tắt báo thức !?...  

2.5.2. Thói quen

Từng có nhiều người hỏi anh rằng tình yêu có phải là một thói quen? Có thể. Nhưng không phải một, mà là một tập hợp nhiều thói quen. Tốt có, xấu có. Có những thói quen mau quên, cũng có những thói quen chẳng biết bao giờ mới thay đổi được. Nhưng liệu trong tình yêu có cái thói quen gọi là “yêu thương”? Chẳng biết… Liệu đến một lúc nào đấy người ta có yêu thương nhau chỉ vì từ trước đến giờ người ta như thế. Đại khái kiểu: Không yêu nhau thì biết làm gì bây giờ… Anh chẳng biết. Và cũng chẳng đủ tư cách để trả lời câu hỏi ấy…

2.5.3. Chẳng liên quan

Chẳng liên quan có nghĩa là… chẳng liên quan. Chiều nay tình cờ anh đọc được vài dòng thơ trong một trang vở cũ. Có lẽ anh không phải người hoài cổ, nhưng với anh, những kỉ niệm đẹp luôn đáng được trân trọng... Chẳng thích thể loại thơ tình cảm kiểu này đâu, nhưng chắc do mấy hôm nay nóng quá... Và dù sao cũng đã từng được tặng vài câu trong này...

  

Khi ta mỉm cười và nói - không sao

là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít

*

Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt

ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con...

*

Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương

những giọt nước mắt rơi không thành tiếng

những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt

những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết

mãi đến tận cuối đời...

*

Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời

tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm

xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp

rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm

biết đến bao giờ mới mở ra?

*

Khi ta mỉm cười và nói - có gì đâu phải xót xa?

là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát

*

Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt

ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào!

*

Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau

trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi

trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi

trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người lần đầu tập nói dối

ta có thật lòng yêu?

*

Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu

thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng

ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến

lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt

ta kiệt sức vì lo toan…

*

Khi ta mỉm cười và nói - cảm ơn

là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế

*

Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ

sao ta không chọn lựa để quên?

*

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một đêm

chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?

*

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này chỉ trong một giây phút

chẳng phải những gì ta cần chỉ là được siết tay nhau?

*

Khi ta mỉm cười và nói - thật sự rất đau

là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…

- Nguyễn Phong Việt –

2.5.4. Hết.

Suy nghĩ thì thường lung tung và lộn xộn. Nhưng không nghĩ thì chẳng biết làm gì bây giờ. Thói quen mà…

 

Hà Nội, ngày 4 tháng 5 năm 2012

Lạc Rang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ngày cũ đã qua...

Trong khi chờ đợi Phần 2 của "Nơi mùa thu bắt đầu...". Vô tình anh có một cuộc trò chuyện với một nhân vật của Phần 1. Kiểu như "Tâm sự đêm khuya" ấy. Và anh muốn viết 1 cái gì đấy. Dạo này anh thèm được viết như người ta thèm uống nước vậy. Anh viết 1 cách điên loạn và lảm nhảm. Giống như trong 1 thời gian dài những câu chữ ấy bị dồn nén lại và đến bây giờ thì nó cứ thế phun ra một cách hỗn loạn không theo một trật tự nào cả. Đêm nay, hay nói đúng hơn là sáng nay (vì có lẽ mặt trời cũng sắp lên rồi) anh lại viết. À nhưng đừng ai nghĩ rằng anh bị tự kỉ hay tâm thần zở hơi gì mà anh thức khuya thế. Anh hoàn toàn bình thường. Lý do anh viết bài này cũng bình thường như mọi điều bình thường khác trong cuộc sống của anh thôi. Đơn giản là anh ngồi chơi game với mấy thằng bạn anh đến 2h30 sáng, anh đang chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì bất ngờ người ấy xuất hiện. Và cũng như vài lần trước đây, 2 người bắt đầu nói chuyện. Những câu chuyện không đầu không cuối, những câu chuyện,...

Ký sự tình yêu - Kỳ 4: Yêu... Không yêu...

Có yêu thì nói rằng yêu Không yêu thì nói một điều cho xong Nhưng mà anh thích lông bông Anh không thèm nói cho lòng (em) tương tư :-" ... Giá mà tình yêu đơn giản như trò chơi bói cánh hoa… Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu… Nhưng mọi thứ lại không chỉ có hai nửa như thế. Rằng người ta chẳng thể nào mà chia những mối quan hệ ra làm hai: Yêu và không yêu. Hay thậm chí, “yêu” và “không yêu” cũng chẳng phải là điểm đầu và điểm cuối của cái quá trình phát triển tình cảm bình thường. Nếu mọi thứ cứ đi theo đúng lộ trình của nó từ “không yêu” đến “yêu” rồi ngược lại thì chắc các nhà làm phim (đặc biệt là Hàn Xẻng) và các tiểu thuyết gia sẽ chẳng còn gì mà mổ xẻ khai thác, người đọc chúng ta cũng chẳng có nhiều cơ hội mà khóc lóc sụt sùi nức nở cho những câu chuyện tình yêu ngang trái lâm li ướt át đau đớn tuyệt vọng rung động cả đất trời… ... Yêu thương là cảm giác. Mà đã là cảm giác thì chẳng thể nào nắm bắt được. Giữa “yêu” và “không yêu” đôi khi mong manh như bứt m...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.