(Cảm hứng từ đống bài Dấu dép của bác Quân) Ngày 30 tháng 6 năm 2012... Hôm nay tỉnh dậy lúc 8h hơn, nhắn tin cho một người đánh thức dậy, đợi 2’ không thấy trả lời lại lăn ra ngủ tiếp. Thế là đã ngủ quá 8 tiếng một ngày. Chẳng sao, thức thì cũng có việc gì làm đâu… … Mở mắt ra lúc đấy đã 10h hơn, kiểm tra điện thoại thấy có tin nhắn “Mình đang đi ăn chơi”. Chả biết nói gì… Loay hoay một lúc đã 11h, xuống xem mẹ nấu cơm. Tôm tẩm bột rán. Nghịch nghịch ngoáy bột một lúc mà bắn hết ra tay… Cảm giác mình đang nghịch thức ăn chứ chả phải đang nấu ăn nữa. Nhưng mà vui. Nấu ăn với mẹ lúc nào cũng vui. Sau này mình sẽ lấy một người giống mẹ. Hì hì… … Chiều nay mình làm gì mình cũng chả nhớ… À à… chiều nay vật vờ hết ti vi rồi máy tính. Phần lớn thời gian ngồi vắt chân lên cửa sổ nhìn lên zời, nghe mấy bài hát của Bằng Kiều, thỉnh thoảng lại phởn lên gào thét một đoạn mình thích. Cảm giác cứ phiêu phiêu… … Ngồi mãi thì cũng cuồng chân cuồng tay như kiểu chó bị nhốt trong chuồng ấy. Thế l...