Có lẽ nào ta đã trưởng thành hơn Khi từ lâu nước mắt chỉ rơi lúc ngáp dài ngáp ngắn Sóng gió đi qua ta vẫn thấy lòng phẳng lặng Phút chốc nói cười rồi cảm xúc lại sạch trơn… Có lẽ nào ta đã trưởng thành hơn Khi bờ vai ta có người dựa vào mà khóc Những vui buồn, lo âu, những thăng trầm, khó nhọc Ta chẳng gánh nổi của ta, ta lại gánh cho người… Có lẽ nào ta đã trưởng thành hơn Khi tay chẳng run run lúc nắm tay một người con gái Ánh mắt ngày nào giờ chẳng còn e ngại Chẳng hờn, chẳng giận, chẳng chờ mong… Có lẽ nào ta đã trưởng thành hơn Khi trò chơi vợ chồng ta giỏi hơn tình yêu thật Và biết đâu giữa dòng đời tấp nập Ta trưởng thành – ta bỏ lỡ một tình yêu… Ta trưởng thành hơn được bao nhiêu ? Khi tương lai mịt mờ mỗi ngày gần thêm một chút Mỗi tháng, mỗi tuần, mỗi giờ, mỗi phút, Ta chẳng trưởng thành, ta chỉ già đi… Hà Nội, đêm 31 tháng 7, sáng 1 tháng 8 năm 2012 Lạc Rang