Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 7, 2012

[Thơ thẩn] Có lẽ nào ta đã trưởng thành hơn

Có lẽ nào ta đã trưởng thành hơn Khi từ lâu nước mắt chỉ rơi lúc ngáp dài ngáp ngắn Sóng gió đi qua ta vẫn thấy lòng phẳng lặng Phút chốc nói cười rồi cảm xúc lại sạch trơn…   Có lẽ nào ta đã trưởng thành hơn Khi bờ vai ta có người dựa vào mà khóc Những vui buồn, lo âu, những thăng trầm, khó nhọc Ta chẳng gánh nổi của ta, ta lại gánh cho người…   Có lẽ nào ta đã trưởng thành hơn Khi tay chẳng run run lúc nắm tay một người con gái Ánh mắt ngày nào giờ chẳng còn e ngại Chẳng hờn, chẳng giận, chẳng chờ mong…   Có lẽ nào ta đã trưởng thành hơn Khi trò chơi vợ chồng ta giỏi hơn tình yêu thật Và biết đâu giữa dòng đời tấp nập Ta trưởng thành – ta bỏ lỡ một tình yêu…   Ta trưởng thành hơn được bao nhiêu ? Khi tương lai mịt mờ mỗi ngày gần thêm một chút Mỗi tháng, mỗi tuần, mỗi giờ, mỗi phút, Ta chẳng trưởng thành, ta chỉ già đi…   Hà Nội, đêm 31 tháng 7, sáng 1 tháng 8 năm 2012 Lạc Rang

Nhật ký nghỉ hè 10

Chẳng hiểu sao anh lại mỉm cười Trong cái cảnh lẽ ra là nên khóc… … Thế là hắn có vợ… Hắn có vợ khéo còn bất ngờ hơn chuyện anh Tràng nhặt được vợ và ly kì hơn chuyện Chí Phèo ở bờ sông đêm trăng sáng. Ừ. Nói chung là tự dưng hắn có vợ. Vợ hắn – chẳng phải người yêu hắn, cũng chẳng phải người hắn yêu. Cái trò chơi vợ chồng ấy xuất phát từ cái kiểu cười cợt đong đưa vô tội vạ của hắn. Ngày xưa hắn thấy mấy đôi yêu nhau hay mấy đứa con gái gọi nhau là vợ chồng hắn buồn cười lắm, nghe cứ kinh kinh. Ngày ít xưa hơn 1 chút, hắn có người yêu, hắn thỉnh thoảng cũng gọi người yêu hắn là vợ, ít thôi, hắn cũng thấy ngại ngại. Ngày ít xưa hơn chút nữa, hắn thấy cái chuyện vợ chồng ấy nó cũng là một trò chơi thôi. Mà đã là trò chơi, thì cứ chơi sao cho vui là được… …Ngày hôm nay, vợ hắn ôm hắn khóc dưới một trời mưa tầm tã… (Nghe lãng mạn như phim Hàn ấy nhỉ ?)… Còn hắn ngồi vắt chân cắn hạt hướng dương, ăn lạc rang húng lìu, uống bia và tán phét với vài người bạn xung quanh, thỉnh thoảng gạt gạt ...

Ký sự tình yêu - Kỳ 5: Yêu đơn phương

(Bài viết dưới góc nhìn của con trai yêu đơn phương) Con người không phải là gỗ đá, cũng không phải là robot. Con người có cảm xúc. Biết vui, biết buồn, biết giận hờn vô cớ, biết dỗi, biết ăn vạ, biết làm nũng, biết bắt nạt, biết yêu đơn phương… Xét theo hướng tiêu cực, trước anh có đọc được một câu thế này: “Yêu đơn phương giống như tự đái vào chân mình vậy. Người ngoài thì thấy điên, còn mình thì thấy ấm… Nhưng đến lúc hết ấm thì mới thấy khai…” . Không biết trong số những người đọc note này có ai đã từng đơn phương để kiếm chứng nhận xét này không. Cá nhân anh thì anh chưa thử tự đái vào chân mình bao giờ nên không dám phán liều… Mà vấn đề vệ sinh ấy hãy cứ tạm gác sang một bên, nay anh quay lại chuyện yêu đơn phương. Xét theo hướng tích cực, anh lại đọc được một câu thế này nữa: “Hạnh phúc là có một việc để làm, có một người để yêu, và có một điều để hi vọng…”. Cứ theo câu này thì người yêu đơn phương đều là người hạnh phúc. Có một việc để làm là tán người mình yêu, có một người để...

Những gã trai viển vông và thất bại… Hay bài viết lăng xê nhà thơ trẻ mxtd...

- Tặng bác Quân. Thấy bác cứ “dấu dép” mãi mà chưa tìm được… Chúc bác sớm tìm được dép! Một đôi dép đàng hoàng vừa vặn cả 2 chân… (chứ không phải chân thật 2 chân, cộng 1 cái chân tình…) - Mình có một anh bạn, tối nào rảnh rảnh chẳng có việc gì làm, chẳng có gái nào để nói chuyện đong đưa, chẳng có trò gì để chơi, chẳng có cuốn sách nào để đọc, còn nói kiểu bác Lưu Quang Vũ là "chẳng có chiến lũy nào đề chết"… mình và hắn lại ngồi tán nhảm với nhau. Chuyện mình, chuyện người, những chuyện linh tinh và vụn vặt… Bật cười vì những chuyện “rất là đời”… Nhớ lần đầu tiên hắn add nick nói chuyện với mình là để bán lại đôi tạ chân. Và mình đã đem cái máy tính casio cũ ra đổi... Mới thế mà đã quen nhau được gần năm... … Lần đầu vào facebook của hắn, mình chẳng nghĩ hắn lại văn chương như thế. (Tại trên lớp hắn đeo đai đen, hò hét gào thét rất nhiệt tình, đấm đá tàn bạo vô cùng, zai gái gì cũng không tha… đặc biệt là mình…). Hồi đấy hắn chưa viết theo cái phong cách như bây giờ… Hồi đấ...

Nhật ký nghỉ hè 9

Mình đã trở lại thủ đô yêu dấu để tiếp tục ½ kì nghỉ hè còn lại. Hà Nội vẫn thế. Nắng. Nóng. Ngột ngạt. Bí bách. Ồn ào… Nếu không phải vì lớp vovi và vài người bạn ở trên này chắc mình cũng chẳng vác xác lên sớm thế… Hôm qua hai mẹ con lên từ sáng sớm. Mẹ lên chăm anh zai vài hôm cho anh béo tốt trắng trẻo để còn lấy vợ… Ngày đầu về với thủ đô, hai mẹ con đi chợ mua thêm cái quạt với cái chiếu. Đùa chứ không biết trông mặt mình thế nào mà cô bán chiếu hỏi thăm rõ là nhiệt tình: “Mẹ dẫn con zai đi sắm sửa chuẩn bị học Đại học đấy à?”… Bật cười. Về trường cấp 3 thì bị tưởng là học sinh lớp 10, lên đây bị tưởng là sinh viên năm nhất… Chẳng lẽ trông mình lại trẻ trung và ngây thơ vậy sao??? … Đứng trước nguy cơ bị mọi người tưởng là học sinh phổ thông, chiều qua mình quyết định đi tỉa tót lại đầu tóc. Và trong một phút bồng bột, mình đã ậm ừ cho 2 anh thợ cắt tóc thí nghiệm đầu mình với kiểu tóc mới (một anh cắt một anh đứng ngoài chỉ đạo thỉnh thoảng khen mấy câu). Theo như lời 2 anh này ...

[Thơ thẩn] Chuyện 3 chiếc dép

Anh đang chuẩn bị tắt máy tính đi ngủ, lục dưới gầm bàn máy tính thấy có 3 chiếc dép đi trong nhà. Tự dưng máu văn chương dồn bất ngờ lên não, viết vui vui mấy dòng. Nhân tiện gần đây lại nghe mấy cái chuyện tình yêu rõ là giống "3 chiếc dép".... Vui thôi nhớ :X Chẳng may mà động chạm ai thì bỏ qua nhớ :">   Chuyện ba chiếc dép...   Đôi dép nào mà chẳng có đôi Phải có đôi mới gọi là đôi dép Nếu chỉ một thì gọi là chiếc dép Hai chiếc dép rồi mới gọi là đôi…   Đến đôi dép bình thường chúng nó cũng có đôi Thêm chiếc thứ ba thì chẳng còn là đôi nữa Ba chiếc dép chia sao thành hai nửa Trái phải hai bên còn một chiếc bỏ đi đâu?   Viết đến đây anh suy nghĩ hồi lâu Dép ba chiếc hai chân đi sao đủ Nghĩ mãi nghĩ hoài quên ăn quên ngủ Nghĩ đến giờ vẫn chưa biết phải làm sao…   Rồi một bạn anh tuổi tác đã cao (Đùa chứ tuổi trẻ thôi, viết thế vần mới hợp) Hắn bảo đàn ông có hai chân cộng một Chân thật hai chân... cộng một cái “chân tình”… … Thế là từ đây 3 chiếc dép chúng...