Chuyển đến nội dung chính

Những gã trai viển vông và thất bại… Hay bài viết lăng xê nhà thơ trẻ mxtd...

- Tặng bác Quân. Thấy bác cứ “dấu dép” mãi mà chưa tìm được… Chúc bác sớm tìm được dép! Một đôi dép đàng hoàng vừa vặn cả 2 chân… (chứ không phải chân thật 2 chân, cộng 1 cái chân tình…) -

Mình có một anh bạn, tối nào rảnh rảnh chẳng có việc gì làm, chẳng có gái nào để nói chuyện đong đưa, chẳng có trò gì để chơi, chẳng có cuốn sách nào để đọc, còn nói kiểu bác Lưu Quang Vũ là "chẳng có chiến lũy nào đề chết"… mình và hắn lại ngồi tán nhảm với nhau. Chuyện mình, chuyện người, những chuyện linh tinh và vụn vặt… Bật cười vì những chuyện “rất là đời”…

Nhớ lần đầu tiên hắn add nick nói chuyện với mình là để bán lại đôi tạ chân. Và mình đã đem cái máy tính casio cũ ra đổi... Mới thế mà đã quen nhau được gần năm...

Lần đầu vào facebook của hắn, mình chẳng nghĩ hắn lại văn chương như thế. (Tại trên lớp hắn đeo đai đen, hò hét gào thét rất nhiệt tình, đấm đá tàn bạo vô cùng, zai gái gì cũng không tha… đặc biệt là mình…). Hồi đấy hắn chưa viết theo cái phong cách như bây giờ… Hồi đấy đọc thơ hắn thấy phiêu phiêu lãng lãng. Giống mình cái thời còn say sưa với mây trời non nước, với những rung động đầu đời… Hồi đấy mình mới chia tay người yêu, mình cũng hay viết. Đọc được mấy câu của hắn, tự dưng thấy như viết cho mình vậy:

Em lấy đi cái nắng nồng nàn

Chiều trở gió, thu theo về bất chợt

Một chút ấm mùa qua còn rơi rớt

Có trở về ấp ủ những thời xa?

Phần đời đã qua rồi em sẽ lãng quên

Nếu nhớ lại cũng là khung hình khác

Ai trách được những gam màu phai nhạt

Những góc đời bàng bạc sắc thời gian

Bức tranh anh vẽ nắng loang tràn

Giờ ánh sáng đi đâu rồi ấy nhỉ?

Nếu kí ức chỉ còn khung trời tối

Nhớ cũng như là quên vậy thôi ...

(Em có tìm về cánh chuồn xưa)

Nhớ cũng như là quên vậy thôi… Có dạo mình hay lẩm nhẩm câu này mỗi lần nghĩ về kỉ niệm…

Có người bảo hắn đa tình. Chẳng biết. Nghe hắn nói trước hắn cũng có người yêu, rồi người yêu hắn đi lấy chồng. Chẳng hỏi kĩ. Mà đọc thơ hắn ngày xưa thấy hắn yêu thương nhiều, cảm xúc nhiều. Ừ thì… Mình với hắn giống nhau.

Mùa Em đến.

Nắng bỗng hiền hơn cỏ

Tia mặt trời đọng giọt thấm chân em

Mùa Em đến.

Anh bàng hoàng như sợ

Điều ngọt ngào kì lạ phía trời em.

… Mùa Tương lai liệu có tới bao giờ

Hay Hiện tại là mùa dừng chân cuối

Em hãy nói! Một lời thôi! Hãy nói!

Anh là gì giữa bát ngát trái tim em?

(Mùa Em)

Hắn cũng từng viết những dòng thấm ưu tư tâm sự cuộc đời. Chắc những người đang lớn lên đều như thế. Hắn viết như hắn đã sống lâu lắm, trải nghiệm nhiều lắm… Chẳng biết (ừ thật ra mình cũng không thể nói là biết nhiều về hắn)…

Cháy rát bàn chân

Trên con đường bê tông nóng bỏng

Giữa trưa hè lầm lũi bước em đi……

Em đi, đi mãi con đường khổ

Đời phũ phàng em, ghét bỏ em

Đời em, em đã làm chi tội?

Một trái tim đau hận kiếp người…

Giữa nơi ấy – nơi phồn hoa đô hội

Cảm xúc cạn dần theo nước mắt em rơi

Ôi ghê sợ - cuộc đời – con sói đói

Nuốt từng phần nhân tính của em tôi!…

Đấy là hắn của ngày xưa… Hắn bây giờ viết khác nhiều. Hắn và mình hay mượn câu của bác Lưu Quang Vũ: Gã trai viển vông và thất bại… Từ hồi add facebook của hắn, toàn thấy hắn share ảnh gái, like ảnh gái, comment ảnh gái… Trong mấy câu trích dẫn ưa thích của hắn có một câu là ‘nếu ko có những người đẹp trong đời ta biết sống vì ai?’… Kiểu này thì còn lâu hắn mới có người yêu được. Thế mà hắn lại cứ hay nói chuyện lấy vợ với mình… Hắn vẫn hay nghĩ lan man như thế…

đã qua rồi cái thời buồn vui trong sáng

nhìn nắng nhìn mưa nhoẻn một nụ cười

anh bây giờ sợ những lúc mưa rơi

ngại trời nắng đi đường thêm vất vả…

ngồi làm thơ ư?? lên mạng chơi tý đã!!

có lẽ anh bớt lãng mạn đã nhiều…

anh bây giờ mải lo lắng đủ điều

đôi dép mòn anh lo đi dễ ngã

mai thi rồi mà chưa ôn gì cả  

cuối kì này đạt điểm khá nổi không?!

anh bây giờ cũng bớt những chờ mong

chẳng đợi thu sang, lá vàng ngân tiếng hát

mặc kệ hè về phượng có hồng hay nhạt

cũng chẳng mong xuân cho đào thắm nữa rồi…

anh chỉ còn biết tính toán mà thôi

tiền điện thoại dùng thế nào là đủ?

giày, dép, ba-lô,… đến một ngày sẽ cũ…

tài liệu tải về anh cũng xót tiền in!!

 …

 có lẽ cuộc sống này là thế đấy em

làm con người tầm thường đi từng chút

cái hoài bão trẻ trai dần mai một

tủn mủn sống đời vụn vặt đáng thương…

 (Anh bây giờ…)

…Và hắn già đi như thế. Hắn viết về những thứ quẩn quanh trong nhà, những thứ lê la ngoài phố. Có lần mình kể với hắn mấy chuyện nhùng nhằng tình cảm của mình. Hắn khuyên cụt ngủn: ‘Bỏ tất !’ … Hôm sau hắn viết tặng mình mấy câu :

em đã đi rồi. thì cũng tốt thôi.

chiều dạo phố anh lại ngồi tia gái

ly trà vỉa hè mùi tháng năm ngai ngái

anh nhắp cuộc đời mặc mẹ đúng cùng sai…

Mình cười. Ờ… mặc mje đúng cùng sai…

Chẳng biết con người hắn có thay đổi nhiều không chứ văn hắn thì đúng là có khác. À có một bài gần đây hắn viết, mình đọc lại càng thấy mình với hắn giống nhau. Những gã trai viển vông và thất bại. Vẫn vênh mặt với đời mặc mje đúng cùng sai…

Cũng chẳng hiểu vì đâu anh lại mỉm cười

Trong cái cảnh lẽ ra là nên khóc!!

Một cuộc đời thường, bao nhiêu khó nhọc.

Dĩ nhiên là cũng có lúc anh sai....

 

Biết mấy vui buồn chất chứa trên vai

Mà quẳng đấy thì còn ai gánh hộ?

Anh biết vậy ... biết vậy nên đành cố

Mệt mỏi quá rồi thì sẻ bớt cho ... thơ!!

 

Vẫn biết rằng anh là kẻ thích nằm mơ

Với thực tại hững hờ như chẳng có,

Ừm ... cũng thích hồn nhiên như lá cỏ

Chứ chú kiến vàng vất vả quá, thành thương...

 

Dẫu bây giờ gặp chút nắng hồng vương

Anh khác lắm rồi, chẳng thấy vui được nữa

Mà cũng đúng thôi, biết bao nhiêu lỡ dở

Một chút bình yên kể cũng khó vẹn tròn

 

Thế tức là ta đã trường thành hơn??

Thêm nỗi buồn là thêm phần chín chắn??

Có lẽ thế ... mà có khi chưa hẳn!!

Có ai bảo ít cười sẽ hạnh phúc nhiều đâu??

 

Anh vẫn bực mình với những chuyện không đâu

Nhưng lại mỉm cười lúc đời anh sóng gió

Thực sự là buồn, hay vui anh chẳng rõ

Cứ cười cười, ngốc ngốc thế thôi :”)

Thơ hắn viết dễ hiểu. Chẳng cần phân tích cũng hiểu được. Nhưng vẫn đọng nhiều suy nghĩ. Thích nhất là hắn nghĩ nhiều cái giống mình… Kiểu như:

“Trái tim anh chia 3 phần thắm đỏ

Anh dành riêng cho võ thuật phần nhiều

Phần cho thơ văn và phần để em yêu…”

Đợt lâu lâu mình có viết một bài về xe đạp. Hôm trước hắn cũng viết về xe của hắn. Xe của hắn cũ hơn xe mình nhiều. Nhưng hắn vẫn yêu thương lắm…

Mỗi con đường, góc phố ta qua

Vẫn bỡ ngỡ những mùa hoa mới nở

Kỉ niệm ngày nào ai quên, ai nhớ

Cơn gió dịu dàng, giọt nắng mong manh...

Em vẫn còn đây thầm lặng bên anh

Nhẫn nại chở những ưu tư vụn vặt

Những “hoài bão” viển vông to bằng con chuột nhắt

Anh vẽ ra chỉ để tự lòe mình

Anh chất cả lên em. Em chỉ làm thinh.

Em tốt quá thành ra mình anh xấu!!

Thời gian trôi mùa nắng nối mùa mưa

Trưởng thành nối dại khờ thời tuổi trẻ

Cái xưa cũ nối vào bằng mới mẻ

Ngày đã xa rồi nối tiếp bởi hôm nay

Vẫn tròn đều nối tiếp những vòng quay

Em vẫn bên anh mỗi ngày tới lớp

Chở cùng anh những vui buồn bất chợt

Những đổi thay, gian khó đời mình...

 …

Ừ ... dù nói thật lòng em cũng chẳng xinh...

(Trò chuyện cùng xe đạp)

… Luận về võ thuật thì tất nhiên hắn hơn hẳn mình. Còn về văn chương, mình thích đọc của hắn. Nhưng các cụ vẫn bảo “văn mình vợ người”…

Bài mới nhất hắn viết kiểu phong cách lạ, đổi gió tí cho thêm phần sinh động. Chẳng biết do mình hay nói mấy chuyện tội phạm kiện cáo với hắn hay sao mà hắn lôi cả đống vào thơ…

xếp xấp báo thay cho gối ngủ

anh kê đầu lên đại sự quốc gia

chuyện lên xuống của đồng đô-la

những hục hoặc giữa Mĩ và Trung Quốc

 

có bài báo về anh tài đất nước

cạnh tấm hình kẻ ăn cướp hiếp dâm

họ vốn xa nhau trên mặt báo lại gần

cùng vinh dự sắm vai người nổi tiếng

 

nay Hàn tập trận thì mai Triều trả miếng

I-rắc, I-ran quanh những giếng dầu

rồi chiến tranh sắc tộc ở đâu đâu

khi người dân Phi Châu chết mòn vì bệnh AIDS

 

những chuyện cuộc đời không bao giờ hết

từ vô cùng lá cải đến sang cao

khiến mỗi ngày ngõ vắng vẫn xôn xao

lúc này đây dưới tai anh lạo xạo...

(Gối báo)

Gần đây hắn viết nhiều hơn. Thơ thẩn nhiều hơn. Tiếc là hắn học ở một trường kĩ thuật, bạn bè toàn dân kĩ thuật, văn chương hắn viết ít người để ý. Hôm qua ngồi nói chuyện với hắn, tự dưng nảy ra cái ý tưởng viết gì đấy về hắn cho bạn bè mình cùng đọc. Ngẫm lại, trước giờ mình có 4 tình yêu lớn: Văn - Võ - Game - Gái (gọi là V2G2), thì hắn có cùng đến 3 cái tình yêu... Cùng yêu và cùng cách yêu. Kể cũng có thể coi như hiếm gặp…

Viết cả bài dài chẳng bằng để hắn tự nói về mình bằng mấy câu ngắn gọn:

văn ảo diệu - võ siêu quần

đẹp trai - anh tuấn - muôn phần hào hoa

đời còn ai nữa ngoài ta

tiếng tăm nam - bắc, gần - xa vang lừng!!

(Phần Profile của hắn trên facebook)

Hà Nội, ngày 23 tháng 7 năm 2012

Lạc Rang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ngày cũ đã qua...

Trong khi chờ đợi Phần 2 của "Nơi mùa thu bắt đầu...". Vô tình anh có một cuộc trò chuyện với một nhân vật của Phần 1. Kiểu như "Tâm sự đêm khuya" ấy. Và anh muốn viết 1 cái gì đấy. Dạo này anh thèm được viết như người ta thèm uống nước vậy. Anh viết 1 cách điên loạn và lảm nhảm. Giống như trong 1 thời gian dài những câu chữ ấy bị dồn nén lại và đến bây giờ thì nó cứ thế phun ra một cách hỗn loạn không theo một trật tự nào cả. Đêm nay, hay nói đúng hơn là sáng nay (vì có lẽ mặt trời cũng sắp lên rồi) anh lại viết. À nhưng đừng ai nghĩ rằng anh bị tự kỉ hay tâm thần zở hơi gì mà anh thức khuya thế. Anh hoàn toàn bình thường. Lý do anh viết bài này cũng bình thường như mọi điều bình thường khác trong cuộc sống của anh thôi. Đơn giản là anh ngồi chơi game với mấy thằng bạn anh đến 2h30 sáng, anh đang chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì bất ngờ người ấy xuất hiện. Và cũng như vài lần trước đây, 2 người bắt đầu nói chuyện. Những câu chuyện không đầu không cuối, những câu chuyện,...

Ký sự tình yêu - Kỳ 4: Yêu... Không yêu...

Có yêu thì nói rằng yêu Không yêu thì nói một điều cho xong Nhưng mà anh thích lông bông Anh không thèm nói cho lòng (em) tương tư :-" ... Giá mà tình yêu đơn giản như trò chơi bói cánh hoa… Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu… Nhưng mọi thứ lại không chỉ có hai nửa như thế. Rằng người ta chẳng thể nào mà chia những mối quan hệ ra làm hai: Yêu và không yêu. Hay thậm chí, “yêu” và “không yêu” cũng chẳng phải là điểm đầu và điểm cuối của cái quá trình phát triển tình cảm bình thường. Nếu mọi thứ cứ đi theo đúng lộ trình của nó từ “không yêu” đến “yêu” rồi ngược lại thì chắc các nhà làm phim (đặc biệt là Hàn Xẻng) và các tiểu thuyết gia sẽ chẳng còn gì mà mổ xẻ khai thác, người đọc chúng ta cũng chẳng có nhiều cơ hội mà khóc lóc sụt sùi nức nở cho những câu chuyện tình yêu ngang trái lâm li ướt át đau đớn tuyệt vọng rung động cả đất trời… ... Yêu thương là cảm giác. Mà đã là cảm giác thì chẳng thể nào nắm bắt được. Giữa “yêu” và “không yêu” đôi khi mong manh như bứt m...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.