Chuyển đến nội dung chính

Mấy trò hồi bé

Hôm nay mưa chẳng đi đâu được, mình ngồi nhà dính mặt vào màn hình máy tính (cũng may là lúc buổi chiều có quét  dọn lau qua được cái nhà, kể cũng coi như làm được một việc có ích). Tối qua lượn lờ ra ngoài quảng trường Ba Đình xem người ta hạ cờ, nói chung là vui, mặc dù thường mình đi với con gái mình thích những chỗ tối tăm mù mịt cơ, ngoài quảng trường thì lúc nào cũng sáng… Chắc do ngoài quảng trường sáng quá nên chủ yếu toàn thấy các cụ già với các gia đình có con nhỏ ra đây đi dạo, ít thấy đôi nam thanh nữ tú nào. Ngoài quảng trường rất là nhiều trẻ con, lứa tầm 5,6 tuổi cũng nhiều mà lứa nhỏ hơn một tí cũng nhiều, nhìn chúng nó chạy nhảy tung tăng vui phết. Tự dưng muốn viết cái gì đấy về hồi còn bé. Xong tối về lại cắm mặt vào máy tính làm những việc vô nghĩa thế là quên xừ mất…

Hôm nay tình cờ đọc được mấy dòng chia sẻ trên mạng thế này :

Mình đọc "Tuổi thơ dữ dội" của Phùng Quán nhớ được câu: "Những hành động anh hùng, những tình cảm cao cả, những sự tích phi thường là món ăn tinh thần tốt nhất để nuôi dưỡng tuổi thơ"... Gấp quyển truyện lại, lướt qua vài trang báo, vài chương trình giải trí... tự nhiên thấy phân vân không biết thệ hệ con cháu mình đang được nuôi dưỡng tuổi thơ bằng gì... Trò chuyện với một số chuyên gia về truyền thông có ăn có học mà chỉ phảng phất nghe thấy những công thức truyền thông như "shock, sex, sến", "cướp, hiếp, giết"... Mình nghĩ có khác nào bán thịt thối, bán chân gà ngâm hóa chất... cho đồng bào mình ăn...

Đọc xong mấy dòng này tự dưng mình muốn kể lể một tí về tuổi thơ của mình, cũng như tuổi thơ của thế hệ cuối 8x đầu 9x nói chung…

...

Hồi đấy điều đầu tiên phải kể đến đấy là chưa ai biết đến máy tính với điện thoại di động. Tức là, nếu như đặt vào hoàn cảnh mình bây giờ, mình sẽ thừa ra từ 8 đến 10 tiếng mỗi ngày không biết làm gì… Nhưng vào cái hồi đấy, từ sáng ngủ dậy đến tận lúc tối đi ngủ, chẳng có lúc nào mà mình (cũng như hội bạn mình) ngồi yên một chỗ…

Có lần mình đọc được một câu vui vui trên mạng thế này: “Vào cái thời ấu thơ của chúng tôi, chúng tôi không cần điện thoại di động hay máy tính hay internet để biết bạn bè chúng tôi đang chơi ở đâu”. Ừ, cái thời ấu thơ của mình cũng vậy…

Trước khi đi học, mình hay chơi với một thằng bạn hàng xóm cách nhà mình khoảng chục nhà. Hai thằng ngày nào cũng lê la khắp nơi, hôm thì mình qua nhà nó, hôm thì nó qua nhà mình. Đồ chơi cũng chẳng có gì nhiều, chủ yếu là 1 bộ lính nhỏ nhỏ bằng nhựa với vài con siêu nhân. Có một trò mà mình rất thích đấy là xếp hội lính đấy ra xong lấy ruột bút bi gắn lò xo vào bắn xem thằng nào bắn trúng nhiều hơn. Hồi đấy dãy phố bên kia cũng có mấy thằng tầm tuổi bọn mình, nhưng vì mình bé quá không được mẹ cho sang đường, khi nào đi chơi mà muốn sang đường thì phải… về xin phép mẹ… Hôm nào không xin phép được thì bọn mình đứng bên này lấy mấy khúc gỗ làm súng bắn sang bên kia… Nhớ có lần mình với nó đem cồn ra nghịch bị cháy bỏng tay. Hai thằng sợ hết hồn hết vía…

...

Lớn thêm chút nữa, mình bắt đầu đi học, ở trường mình có trò chơi đập ảnh. Tức là, 2 thằng cầm 2 cái ảnh xong đập tay vào nhau, 2 cái ảnh rơi xuống, thằng nào ngửa thì thắng và lấy được ảnh của thằng kia. Mấy cái ảnh pokemon hồi đấy bán trong căng tin của trường bây giờ không biết bọn trẻ con có biết không. Nhớ có một lần mình chơi với thằng bạn xong cá cược thắng được đâu 2,3 trăm cái ảnh, ngồi loay hoay đếm xong buộc gọn gàng cất vào cặp như kiểu cất tiền, lâu lâu sợ mất lại đem ra đếm…

...

Lớn thêm chút nữa nữa, hồi lớp 4 lớp 5, mình chuyển qua gấp súng bắn nhau, gấp súng lục là đơn giản nhất. Chỉ cần gấp cái cán xong cuộn cái nòng đút vào là được khẩu súng lục 2 nòng. Năm lớp 4, mình làm hẳn 1 khẩu súng giống kiểu ak47 bằng giấy với cả băng dính. Bây giờ không hình dung ra nó thế nào nhưng hồi đấy trông oách lắm. Xong mang đến trường bị một thằng lớp 5 giật mất, mình đuổi theo đến tận cửa lớp nó đòi nó mới quăng ra trả… Bắn nhau chán thì bắt đầu chơi cái trò cõng nhau đánh nhau. Công nhận là trò này vui phết. Mình nhỏ nhỏ nên thường được cõng, cảm giác như kiểu mình là anh hùng cưỡi con tuấn mã lao ra trận chém giết điên cuồng, văng vẳng bên tai tiếng gào thét của binh lính, xong thỉnh thoảng lại thấy một đồng đội bên cạnh mình ngã xuống… Lúc nào mệt quá hay quân địch đông quá thì mình nhảy khỏi “ngựa”, chạy vào lớp ngồi cho an toàn…

...

Mình nhớ lớp 5 mình vẫn còn chơi đồ hàng, thường thì mỗi buổi sáng mình sẽ nghĩ ra một câu chuyện để diễn lại với đống đồ hàng ấy. Một câu chuyện mình đọc được hoặc là một bộ phim mình xem, nhớ nhất là phim Robin Hood. Thế là mình cả buổi ngồi nghịch nghịch mấy thằng đồ chơi như kiểu đạo diễn chỉ đạo diễn viên đóng phim… Hồi đấy mình rất thích mấy cảnh cứu công chúa xong nắm tay nhau đi về phía mặt trời… Bây giờ gặp em nào công chúa quá chắc mình chạy mất...

...

Hồi đấy (suốt ngày hồi đấy…), những chuyến phiêu lưu lớn của mình là những lần được theo anh trai và bạn anh lên đồi hái sim (thường thì mình phải nài nỉ ăn vạ rất lâu mới được cho đi cùng). Những lần không được đi theo thì mình ngồi nhà làm mấy cái đồ chơi kiểu như xe bọ xít hay đập bẹt cái nắp chai ra rồi luồn dây gai vào làm cái xèng xèng để kéo kéo cho vui… (cái này mình không biết tả thế nào những nói chung con trai lứa tuổi mình chắc ai cũng biết).

Trước khi có máy tính, trò chơi điện tử duy nhất mà mình biết là chơi điện tử băng, với mấy trò chơi tiêu biểu như Mario, Contra, Cậu bé 3 mắt, Bắn ruồi… Nhà nào sang lắm thì có cái đầu điện tử 6 nút (điện tử băng là điện tử 4 nút) có trò cảnh sát đường phố đánh nhau rất kinh…

...

Thời kì tuổi teen của mình cũng là lúc bắt đầu có máy tính, nhưng mạng internet hồi đấy đang còn là mạng dial-up nên gần như chẳng bao giờ mình được dùng. Cũng may vì thế nên mình chẳng biết gì nhiều như các em tuổi teen bây giờ. Những gì mình say mê hồi đấy vẫn đang là Jindo, Doremon, Teppi, 7 viên ngọc rồng, Thám tử Conan hay những sách lớn lớn hơn một tí kiểu “Hạt giống tâm hồn”, “Không gia đình”, “Dễ mèn phiêu lưu kí”, “Chicken sup for the soul”… Nói chung hồi mình bé bé mình ham đọc sách hơn bây giờ. Những câu chuyện trong những sách ấy (nhất là bộ Hạt giống tâm hồn) đến bây giờ vẫn hay thấy mọi người chia sẻ trên facebook. Còn máy tính chủ yếu để chơi Comandos 1 và Snes9x. Từ hồi có máy tính mình bắt đầu ít ra ngoài hơn, toàn ở nhà chơi Ếch cốm với cả Đua xe vịt…

...

Thế xong rồi thế nào vèo cái mình thành ra như bây giờ… Chán chả muốn kể tiếp đoạn sau nữa… Up cái ảnh cái xe cút kít bằng sắt của mình hồi bé cho những ai lười đọc note dài thì ngó qua cái ảnh cho đỡ mất công bấm vào…

 

Hà Nội, ngày 9 tháng 8 năm 2012

Lạc Rang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ngày cũ đã qua...

Trong khi chờ đợi Phần 2 của "Nơi mùa thu bắt đầu...". Vô tình anh có một cuộc trò chuyện với một nhân vật của Phần 1. Kiểu như "Tâm sự đêm khuya" ấy. Và anh muốn viết 1 cái gì đấy. Dạo này anh thèm được viết như người ta thèm uống nước vậy. Anh viết 1 cách điên loạn và lảm nhảm. Giống như trong 1 thời gian dài những câu chữ ấy bị dồn nén lại và đến bây giờ thì nó cứ thế phun ra một cách hỗn loạn không theo một trật tự nào cả. Đêm nay, hay nói đúng hơn là sáng nay (vì có lẽ mặt trời cũng sắp lên rồi) anh lại viết. À nhưng đừng ai nghĩ rằng anh bị tự kỉ hay tâm thần zở hơi gì mà anh thức khuya thế. Anh hoàn toàn bình thường. Lý do anh viết bài này cũng bình thường như mọi điều bình thường khác trong cuộc sống của anh thôi. Đơn giản là anh ngồi chơi game với mấy thằng bạn anh đến 2h30 sáng, anh đang chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì bất ngờ người ấy xuất hiện. Và cũng như vài lần trước đây, 2 người bắt đầu nói chuyện. Những câu chuyện không đầu không cuối, những câu chuyện,...

Ký sự tình yêu - Kỳ 4: Yêu... Không yêu...

Có yêu thì nói rằng yêu Không yêu thì nói một điều cho xong Nhưng mà anh thích lông bông Anh không thèm nói cho lòng (em) tương tư :-" ... Giá mà tình yêu đơn giản như trò chơi bói cánh hoa… Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu… Nhưng mọi thứ lại không chỉ có hai nửa như thế. Rằng người ta chẳng thể nào mà chia những mối quan hệ ra làm hai: Yêu và không yêu. Hay thậm chí, “yêu” và “không yêu” cũng chẳng phải là điểm đầu và điểm cuối của cái quá trình phát triển tình cảm bình thường. Nếu mọi thứ cứ đi theo đúng lộ trình của nó từ “không yêu” đến “yêu” rồi ngược lại thì chắc các nhà làm phim (đặc biệt là Hàn Xẻng) và các tiểu thuyết gia sẽ chẳng còn gì mà mổ xẻ khai thác, người đọc chúng ta cũng chẳng có nhiều cơ hội mà khóc lóc sụt sùi nức nở cho những câu chuyện tình yêu ngang trái lâm li ướt át đau đớn tuyệt vọng rung động cả đất trời… ... Yêu thương là cảm giác. Mà đã là cảm giác thì chẳng thể nào nắm bắt được. Giữa “yêu” và “không yêu” đôi khi mong manh như bứt m...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.