Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ 2013

Chuyện thầm kín đêm qua

Mặc dù là đã post lên tường nhà bạn ấy rồi, nhưng sáng nay đọc lại mình thấy bài viết thật là ý nghĩa sâu sắc nên mình quyết định post vào riêng một note để lâu lâu lôi ra đọc lại. Hoặc là như bạn ấy muốn khoe với thiên hạ thì bạn ấy cũng dễ tìm :v Hình như từ lúc quen nhau đến giờ chưa post lên tường nhà này phát nào. Nay nhân lúc tiết trời giá rét, lòng người cô đơn lạnh lẽo, đêm xuống hiu hắt âm u (đùa chứ lẽ ra phải đi ngủ mai đi thi nhưng anh chưa buồn ngủ lắm) nên anh viết (bậy) vài dòng lên tường nhà em, như những người yêu thương nhau họ thường làm thơ viết nhạc gửi cho người yêu để mà nói lên nỗi lòng sâu kín của mình dành cho người yêu vậy, hoặc cũng có thể là như kiểu mấy thằng trẻ trâu nhân lúc chủ nhà đang ngủ mà viết vẽ lăng nhăng lên tường rồi vừa chạy vừa cười sằng sặc… À nhân nói về việc viết bậy lên tường, anh lại nhớ chuyện hồi bé bé 7,8 tuổi anh lấy zái mít (không biết các địa phương khác gọi là gì nhưng nó giống như quả mít bao tử và có rất nhiều nhựa) viết bậy...

Chia tay...

Lá cơm nguội rụng vàng mặt phố Mùa đông sắp tới rồi Mùa đông này ta sẽ phải chia tay Một chuyện chia tay có gì đâu em nhỉ? Một chuyện tình tan vỡ có gì đâu… - Lưu Quang Vũ –   Anh sẽ chia tay một người yêu nữa. Mấy tuần gần đây anh nghĩ rất nhiều về việc này. Hai tháng trước anh đã chia tay một người, giờ đây anh lại sắp chia tay một người nữa. Những người mà anh từng nghĩ sẽ cùng anh đi đến cuối cuộc đời… MT và VT. Anh quen MT cách đây hơn 10 năm. Và anh yêu cô ngay từ lần đầu gặp mặt. Cô là một người thông minh, nhanh nhẹn và biết nghe lời. Anh có thể dành cả ngày, thậm chí cả đêm ở bên cô mà không biết chán. Cô luôn mang đến cho anh những bất ngờ thú vị. Ở bên cạnh cô, anh có thể thoải mái làm những gì mình muốn. Trong suốt 10 năm yêu nhau, anh chưa một lần cảm thấy buồn vì cô. Mặc dù vậy cũng có những lần cô khiến anh bực mình vì sự khó hiểu và khó đoán của mình. Mặc dù vậy, cho đến tận bây giờ, anh vẫn dành cho cô một vị trí đặc biệt. Chỉ là, anh không còn dành nhiều thời gian...

Mấy người bạn

Anh có một người bạn. Bạn ấy rất cá tính. Luôn vững vàng và mạnh mẽ trước sóng gió. Bạn ấy thích đi và đi nhiều, đến những nơi xa hơn cả nơi xa nhất anh từng đến. Bạn ấy rất hay cười. Lúc nhắn tin hay nói chuyện qua yahoo hay fb bạn ấy thường *cười* một cách hiền hiền như thế. Dù sóng gió đã từng tràn qua cuộc đời bạn ấy, nhưng bạn ấy vẫn rất lạc quan và toát ra cái gì đấy vui tươi yêu đời. Và dù bạn ấy thường hay thiếu tiền phải vay anh và bài tập chồng chất phải đi xin bài mọi người, nhưng bạn ấy vẫn tung tăng hết nơi này đến nơi khác. Bạn ấy thực sự rất đặc biệt. Và khó hiểu. Vì bỗng dưng đêm nay nhìn thấy ảnh bạn ấy ở một nơi có lẽ là khá xa, anh nhận ra xung quanh mình có những người bạn thật thú vị. Thế là anh ngồi viết… … Anh có một người bạn. Bạn ấy thường hay buồn và trống rỗng. Bạn ấy luôn mong một cuộc sống giản dị và nhẹ nhàng, mà từ bạn ấy hay dùng là “an yên” hay “an nhiên” gì đó. Bạn ấy thích chăm sóc những người bạn ấy yêu thương, thích dựa vào người yêu và thích kể l...

Cuộc đời của Lạc - Kỳ 1: Thời thơ ấu

“Sống trên đời cần có một tấm lòng Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi…” - Trịnh Công Sơn – “Tối nay tự nhiên thèm ăn lòng xào dưa” - Lạc Rang - … Chuyện là hôm nay tinh thần anh hưng phấn lạ thường. Nhìn đâu cũng thấy yêu thương phơi phới. Đúng kiểu «Người yêu người sống để yêu nhau». Thế nên muốn kể mấy cái chuyện linh tinh về mình. Tại vì nếu kể chuyện linh tinh về người khác thì lại thành bới móc tọc mạch đời tư, nên tốt nhất là kể chuyện về mình. Đại khái như ôn lại kỉ niệm cũ. Hoặc như nếu ai ghét thì sẽ nghĩ anh bị hoang tưởng hoặc kiêu căng khoe khoang gì gì đấy… Chuyện bắt đầu từ gần 2000 năm trước… Tại một nơi hẻo lánh, có 3 anh em là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi cùng nhau kết nghĩa tại một khu vườn đầy hoa đào nở. Đánh dấu một thời kì lịch sử với những câu chuyện trở thành huyền thoại… Sử cũ ghi lại gọi là kết nghĩa Vườn Đào… …Khoảng hơn 20 năm trước, cũng tại Vườn Đào, một nhân vật khác được sinh ra… Tiếc là cuộc đời nhân vật này chưa có sử sách nào ghi l...

Một ngày thứ 7

“Sống trên đời cần có một tấm lòng Để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi…” - Trịnh Công Sơn – “Tối nay tự nhiên thèm ăn lòng xào dưa” - Lạc Rang -   Sự thật thì anh vừa ngồi viết một note dài loằng ngoằng kể về mấy chuyện linh tinh thời thơ ấu. Trong đấy có một đoạn đầu thế này: “Chuyện bắt đầu từ gần 2000 năm trước… Tại một nơi hẻo lánh, có 3 anh em là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi cùng nhau kết nghĩa tại một khu vườn đầy hoa đào nở. Đánh dấu một thời kì lịch sử với những câu chuyện trở thành huyền thoại… Sử cũ gọi là kết nghĩa Vườn Đào… …Khoảng hơn 20 năm trước, cũng tại Vườn Đào, một nhân vật khác được sinh ra… Tiếc là cuộc đời nhân vật này chưa có sử sách nào ghi lại… Nay anh thay mặt lịch sử, ghi lại đôi dòng về cuộc đời… mình. Phòng trường hợp mai này chiến tranh nổ ra, hoặc thiên tai động đất, hoặc người ngoài hành tinh tấn công… hoặc là vì một lí do nào đấy mà sử sách không ghi lại được cuộc đời anh… Ấy hẳn là một điều hơi hơi đáng tiếc…" Viết gần xong thì máy tính...

Cũ...

“Đồ dùng lâu gọi là đồ cũ Chuyện qua lâu gọi là chuyện cũ Người yêu lâu (có) gọi là người cũ (?)… …Rồi đến năm, tháng, ngày, giờ nào ta thành cũ của nhau? Viết mấy dòng đầu rùng rợn vậy để ai đọc được thấy có vẻ lâm li bi đát thôi. Thật ra câu chuyện nó thế này… Tối nay anh ở nhà ăn cơm. Cũng lâu lâu rồi anh không ăn cơm ở nhà giờ này mà thường về nhà lúc mọi người đã ngủ và ăn cơm 1 mình trong ánh đèn bàn học leo lắt kiểu rất là chị Dậu tắt đèn Ngô Tất Tố. Nhưng hôm nay anh ở nhà ăn cơm với bạn đầu bếp đảm đang của gia đình. Xong là đang ăn cơm thì anh có tin nhắn, âm tin nhắn của anh là cái đoạn nhạc mở đầu trò Battle city trên điện tử 4 nút (quen gọi là trò Bắn xe tăng). Ai muốn nghe thì bấm vào đây  nghe cho vui và nhớ về tuổi thơ. Thế là cả 2 ngồi nói chuyện ngày xưa chơi điện tử 4 nút với cả điện tử 6 nút bắn xe tăng, contra, mario, cảnh sát đường phố, bắn vịt, cậu bé 3 mắt, ninja cứu mẹ (chả biết có phải cứu mẹ không vì thật ra chơi mãi không qua được cửa 2) và cả tỉ tỉ nhữn...

Gió lạnh đầu mùa

Cho mấy ngày trời bất chợt mưa, gió bất chợt lạnh và người bất chợt… *gì gì đấy nghĩ mãi không biết dùng từ gì*   … Vấn đề đầu tiên là cái note này chẳng phải kiểu tản mạn mây trời non nước cảm xúc lãng đãng man mác buồn khi trời zở lạnh lúc gió mùa về như cái tên bên trên đâu. Đơn giản là anh thích cái tên đấy vì nó là tên một truyện ngắn của bác Thạch Lam – một trong vài nhà văn ưa thích của anh. Thật ra thì trong những truyện của bác Thạch Lam anh thích “Dưới bóng hoàng lan” với cả bộ “Hà Nội băm sáu phố phường” hơn nhưng cái tên “Gió lạnh đầu mùa” thì rất là hợp với thời tiết 2 hôm nay. Về cơ bản là như thế… Mãi đến chiều hôm qua trời mới bắt đầu lạnh. Sự thật thì anh đã kêu ca với một người từ đêm hôm kia, rạng sáng hôm qua, rồi đến tận trưa hôm qua nữa là tại vì sao trời mãi không lạnh để mà đi ăn kem. Và cuối cùng thì chiều hôm qua trời lạnh thật, và anh cũng được đi ăn kem thật. Nói thêm về việc ăn kem cho những ai quan tâm thì kem 35 Tràng Tiền mới mở thêm một quầy t...

Chính đạo…

(Bài viết về toàn những thứ bình thường trong cuộc đời anh, đặt cái tên nghe cho có vẻ to tát vậy thôi) Có hai nghề mà khi học thành tài vừa có thể cứu người, giúp đời vừa có thể giết người, hại đời một cách vô cùng hiệu quả, ấy là nghề võ, và nghề luật. Và chẳng biết là duyên hay là nợ, từ nhỏ anh đã có niềm đam mê với cả 2 nghề ấy… Về Luật học… Anh bắt đầu nhen nhóm cái ước mơ trở thành luật sư từ cách đây hơn 10 năm. Cha anh cũng từng có cơ hội học Đại học ngành Luật, nhưng rồi vì lí do này lí do kia mà không thực hiện được, nên nhiều khi anh vẫn hay nói vui với mọi người là đang đi nốt con đường cha anh định đi. Ngày bé, anh thường hay nghe cha kể về mấy chuyện vụ án pháp luật mà cha đi viết bài, chuyện những bài báo của cha góp phần nhỏ giúp người này người kia đòi lại được công lý. Những lúc ấy anh thường mơ ước sau này sẽ trở thành một luật sư, để tự mình đứng ra bảo vệ lẽ phải - giống như một hiệp sĩ, ngày bé anh rất thích hiệp sĩ, thích cái tinh thần cao thượng và phong cách h...

Ký sự tình yêu - Kỳ (rất có thể là) cuối: Thật ra mà nói...

"…Em chỉ là ngọn cỏ dưới chân qua Là hạt bụi vô tình trên áo Nhưng nếu sáng nay em chẳng đong được gạo Chắc chắn buổi chiều anh không có cơm ăn…”   - Xuân Quỳnh -   Mấy dòng của cô Xuân Quỳnh. Đặc biệt thích cặp Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ. Đọc thơ bác Vũ, và cô Quỳnh (gọi liều thế mặc dù cô Quỳnh hơn tuổi bác Vũ) cảm giác tình yêu thật đẹp, giản dị, và bình yên. Ừ bình yên, cái ấy mới đáng quý. Nhưng "bình yên" không có nghĩa là "lặng lẽ". Như trong một bài anh từng viết, tìm được khoảng lặng trong cuộc sống thật là đáng quý, nhưng tìm được bình yên trong bão tố thì thật đáng khâm phục. Thật khó để tìm được một tình yêu đầy cảm xúc, đầy màu sắc, với những dại khờ, hi vọng, ngông cuồng; với nụ cười, nước mắt; với những suy tư thật miên man như một người đã sống cả thế kỉ, và cả những ý tưởng trẻ con ngốc nghếch như một kẻ mới lớn rung động vì mối tình đầu… Rồi sau tất cả, mọi thứ lại trở về đúng chỗ bình yên của nó… Cách đây hơn 1 năm, anh bắt đầu những dò...

Lòng ta thành con rối

Sáng nay anh bình minh lúc 11h30, việc đầu tiên anh làm là cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn, gần tuần nay, sáng nào ngủ dậy cũng thấy có tin nhắn dễ thương quen thuộc: “Viettel đã gia hạn thành công gói dịch vụ SMS100. Quý khách có 100 tin nhắn nội mạng sử dụng mãi không hế  vì sự thực là quý khách làm gì có ai mà nhắn tin đâu!”…   Đùa vậy, 100 tin nhắn thì anh cũng dùng được đôi ba chục tin, nói đôi ba câu chuyện, lúc vui, lúc buồn, đủ kiểu. Dạo này quay ra nhắn tin cho nó trẻ trung xì tin giống hồi cấp 3, cũng vui, lâu rồi mới có cảm giác nằm đắp chăn nhắn tin xong ngủ quên mất, sáng ra thấy mấy tin nhắn chưa đọc. Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp zời. Sáng bật Beautiful Sunday lên nghe. Xong là cả ngày ngồi lì ở nhà. Facebook, xem phim, game, nhạc… các kiểu. Mấy lần định đi ra ngoài, xong lại thôi. Ngồi nhà đợi xem có ai gọi đi chơi không… Ngồi thế nào ngủ quên xừ mất, mở mắt ra đã gần 6h. Rất ghét cái cảm giác tỉnh giấc lúc trời vừa tắt nắng, trong phòng nửa tối nửa sáng,...

Mọi thứ thật là ổn

“Thật ra thế giới chưa bao giờ, và sẽ chẳng bao giờ quay lưng lại với anh. Chính bản thân anh sợ phải đối mặt với thế giới…” - Danh ngôn của một người vô danh - Mọi thứ có vẻ như đang trở về đúng chỗ của nó. Lâu rồi mới có một đêm yên tĩnh như đêm nay. Không có tiếng 2 cái quạt chạy vù vù hết công suất. Không tiếng máy trộn bê tông làm đường. Không tiếng mấy tay thanh niên rú ga vừa lao đi vừa hò hét. Chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài lẫn với tiếng gõ máy tính lạch xạch. Cảm giác thật là dễ chịu. Cái cảm giác ấy khiến anh phải ghi lại ngay để khỏi bị lạc mất trong những suy tư vơ vẩn buổi đêm. Một ngày bình yên, với cơn mưa lất phất và cái không khí lành lạnh của buổi sáng mùa thu. Và một gã trai cầm chiếc ô cũ mèm nhỏ xíu vừa đi vừa lẩm nhẩm một bài hát cũ, vung chân hất nước bắn tóe loe với sự tự tin rằng đôi dép cao su 40k hoàn toàn bất tử trước mọi tác động của thời tiết. Một ngày bình yên, với giấc ngủ ngon lành sau những giờ học phải nói là vô cùng căng thẳng tại ngô...

Trò chơi ảo - Cuộc sống thật

Tớ biết đến máy tính từ cách đây phải hơn 10 năm. Khi tớ mới học lớp 2 hay lớp 3 gì đấy. Lúc mới mua máy còn hay dùng chương trình NC, MsDos, sau mới biết dùng win98. Tớ bắt đầu chơi game cũng từ lúc đấy. Tức là, tính đến thời điểm này, tớ chơi game trên máy tính được nửa cuộc đời, với thời gian trung bình mỗi ngày 4 đến 5 tiếng (có khi hơn). Máy tính, hay chính xác hơn là trò chơi điện tử đã cho tớ nhiều thứ, và cũng lấy đi của tớ nhiều thứ. Nhưng có 3 thứ khiến tớ không bao giờ hối tiếc vì đã đốt nhiều thời gian như thế vào một thứ mà nhiều người vẫn cho là vô bổ: Niềm vui. Vốn Tiếng Anh. Và bạn bè. ... Niềm vui thì tất nhiên rồi. Chơi game là để vui. Đấy là cái mục đích đầu tiên của tớ. Tớ không chơi game để chứng tỏ cái gì cả. Không phải để chiến thắng bản thân, cũng không phải để chiến thắng ai cả. Tớ không chứng tỏ mình giỏi, vì sự thật là tớ chơi game không giỏi. Tớ chơi game không giỏi cũng giống như tớ hát không hay vậy. Nhưng tớ vẫn thích hát. Và thích chơi game. Chơi để vui ...