Chuyển đến nội dung chính

Mấy con đường

Kì thực trên mặt đất vốn làm gì có đường.
Người ta đi mãi thì thành đường thôi…
- Lỗ Tấn –


Em có tin vào số phận không?

...

Như một ông triết gia cổ người Trung Quốc từng phán rằng “Tử sinh hữu mệnh. Phú quý tại thiên”, tạm dịch ra là “Sống chết có số, giàu sang do trời”. Anh chẳng biết, cũng chẳng bao giờ biết được. Nhưng anh tin, suốt cuộc đời mỗi người, hẳn có những con đường, những ngã rẽ, mỗi ngã rẽ là một câu chuyện – những câu chuyện không bao giờ được kể, hay như mấy tay xem phim viễn tưởng thường nói: ở một vũ trụ song song nào đấy, tôi đã đi con đường khác…

...

Đơn cử như việc sáng nay anh đi học. Nếu như anh không đi ngược đường mà cứ đi bên phải đúng luật giao thông, biết đâu anh đã đụng xe với nửa kia của cuộc đời, rồi hai người dựng xe cho nhau, rồi nhìn nhau đắm đuối, rồi hẹn hò lãng mạn, rồi yêu thương say đắm, rồi sống hạnh phúc với nhau đến đầu bạc răng long… Đấy là anh ví dụ vậy. Nhưng sáng nay anh đi ngược đường. Sáng nào anh cũng đi ngược đường cho nhanh…

...

Đôi khi anh tự hỏi, nếu có cơ hội được lựa chọn lại các con đường đã đi, anh có thay đổi gì không? Mỗi khi như vậy, anh lại tự nhắc mình một câu anh đã đọc từ khi còn bé: “Không có con đường nào dẫn đến hạnh phúc. Hạnh phúc là con đường ta đang đi…”. Có lẽ thế thật, vì xét cho cùng, nếu không phải vậy, thì anh cũng chẳng thể nào quay ngược thời gian để chọn một con đường khác. Nên tốt nhất là vui vẻ mà bước tiếp thôi…

...

Hồi bé anh xem phim Tây Du Kí nhớ nhất bài hát lúc cuối phim. Tèn ten ten ten tèn tén tèn ten… ten ten ten… Đại khái thế. Hồi đấy nghe nhạc nó hay hay, có cả đoạn Tôn Ngộ Không bay ra từ tảng đá nhìn rất là thần kì, xong có đoạn mấy thầy trò gồng gánh đi qua thác nước rất là hoành tráng. Nói chung tuổi thơ ai cũng nhớ mấy cái ấy cả... Lớn lên nghe lại bài hát đấy, tìm lời dịch, thấy có hai câu cuối: “Cảm vấn lộ tại hà phương? Lộ tại cước hạ…”. Dịch ra là “Xin hỏi đường ở nơi nào? Đường ở dưới chân ta…”. Không hiểu sao anh lại nghĩ về mấy con đường trong đời… Mỗi con đường là một sự lựa chọn. Và trên mỗi con đường ấy, anh có những người bạn đồng hành. Có những người cùng anh đi hết đoạn đường này đến đoạn đường khác. Có những người, như anh từng nói, mãi là người đi qua đời nhau… Dù thế nào, cũng thật tốt vì anh không bao giờ đơn độc trên mỗi con đường… Giống mấy thầy trò Đường Tăng đi thỉnh kinh. Mà dù không thỉnh được kinh như Đường Tăng, ít ra anh cũng được gặp rất nhiều yêu quái xinh đẹp đáng yêu… Đấy là anh hay mơ tưởng vậy…

...

Vậy là anh đã đi được 1/3 hoặc may mắn hơn là 1/4 con đường dài thật dài, rộng thật rộng mà ai cũng phải đi. Đi đến cuối đường ấy là hết chả còn con đường nào mà lựa chọn nữa (ngoài việc lựa chọn vào hòm hay vào lò thiêu). Còn bây giờ, hẳn là vẫn còn nhiều con đường để anh lựa chọn phía trước. Để rồi đến mỗi ngã rẽ, anh lại chống cằm mà suy tư như ông nhà thơ gì từng viết: “Bâng khuâng đứng giữa hai dòng nước. Chọn một dòng hay để nước trôi?...”. Hay đôi khi đơn giản chỉ là, anh chọn con đường nhiều người đã đi. Và rồi đến cuối đường, anh lại tự đặt câu hỏi: “Những con đường còn lại kia có gì?”… Anh chẳng biết. Suốt đời này anh chẳng biết…

...

Mặc dù vậy thì sáng mai anh vẫn sẽ thử đi bên phải đường. Biết đâu lại gặp nửa kia của cuộc đời thật… Ừ thì anh cũng có tin một tí vào số phận. Hì.


Hà Nội, ngày 30 tháng 8 năm 2013

Lạc Rang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ngày cũ đã qua...

Trong khi chờ đợi Phần 2 của "Nơi mùa thu bắt đầu...". Vô tình anh có một cuộc trò chuyện với một nhân vật của Phần 1. Kiểu như "Tâm sự đêm khuya" ấy. Và anh muốn viết 1 cái gì đấy. Dạo này anh thèm được viết như người ta thèm uống nước vậy. Anh viết 1 cách điên loạn và lảm nhảm. Giống như trong 1 thời gian dài những câu chữ ấy bị dồn nén lại và đến bây giờ thì nó cứ thế phun ra một cách hỗn loạn không theo một trật tự nào cả. Đêm nay, hay nói đúng hơn là sáng nay (vì có lẽ mặt trời cũng sắp lên rồi) anh lại viết. À nhưng đừng ai nghĩ rằng anh bị tự kỉ hay tâm thần zở hơi gì mà anh thức khuya thế. Anh hoàn toàn bình thường. Lý do anh viết bài này cũng bình thường như mọi điều bình thường khác trong cuộc sống của anh thôi. Đơn giản là anh ngồi chơi game với mấy thằng bạn anh đến 2h30 sáng, anh đang chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì bất ngờ người ấy xuất hiện. Và cũng như vài lần trước đây, 2 người bắt đầu nói chuyện. Những câu chuyện không đầu không cuối, những câu chuyện,...

Những chuyện vụn vặt

  Tặng em, vì những điều vụn vặt suốt 1 năm qua… Viết hẳn một bài tặng người yêu, lại đề tên là “Những chuyện vụn vặt”, nghe cứ kiểu người yêu cũng là cái gì đấy nhỏ nhặt thôi ấy nhỉ. Chả phải đâu! Người yêu mình, cao hơn mét rưỡi, nặng gần năm chục ký – ai nghĩ là “nhỏ” thì có thể bảo bạn ấy tát cho một phát xem thế nào… Đùa vậy. Gọi là “Những chuyện vụn vặt” vì thật ra nó cũng chẳng có gì to tát. Giống như hôm nay, mình tranh thủ lúc nghỉ trưa ở công ty, chạy ra ngoài mua một cái dây buộc tóc nhỏ nhỏ, một cái thiệp nhỏ nhỏ, viết vài dòng nhỏ nhỏ, rồi cho vào một cái túi… to tướng (để tạo sự bất ngờ =)) ) rồi chiều mang về tặng cho bạn người yêu. Còn bạn ấy thì dành thời gian làm hộ mình bài tiểu luận cuối tuần mình nộp, ăn với mình bữa tối, rồi lại về nhà loay hoay với đủ thứ việc ở nhà… Suốt một năm qua, số ngày hai đứa không gặp nhau, chắc chỉ đếm trên hai bàn tay cộng thêm hai bàn chân, mà cũng có thể cộng thêm cả… răng nữa, mình chả để ý. Chỉ biết là cũng hay gặp nhau, ha...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.