Chuyển đến nội dung chính

Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 9, 2013

Chính đạo…

(Bài viết về toàn những thứ bình thường trong cuộc đời anh, đặt cái tên nghe cho có vẻ to tát vậy thôi) Có hai nghề mà khi học thành tài vừa có thể cứu người, giúp đời vừa có thể giết người, hại đời một cách vô cùng hiệu quả, ấy là nghề võ, và nghề luật. Và chẳng biết là duyên hay là nợ, từ nhỏ anh đã có niềm đam mê với cả 2 nghề ấy… Về Luật học… Anh bắt đầu nhen nhóm cái ước mơ trở thành luật sư từ cách đây hơn 10 năm. Cha anh cũng từng có cơ hội học Đại học ngành Luật, nhưng rồi vì lí do này lí do kia mà không thực hiện được, nên nhiều khi anh vẫn hay nói vui với mọi người là đang đi nốt con đường cha anh định đi. Ngày bé, anh thường hay nghe cha kể về mấy chuyện vụ án pháp luật mà cha đi viết bài, chuyện những bài báo của cha góp phần nhỏ giúp người này người kia đòi lại được công lý. Những lúc ấy anh thường mơ ước sau này sẽ trở thành một luật sư, để tự mình đứng ra bảo vệ lẽ phải - giống như một hiệp sĩ, ngày bé anh rất thích hiệp sĩ, thích cái tinh thần cao thượng và phong cách h...

Ký sự tình yêu - Kỳ (rất có thể là) cuối: Thật ra mà nói...

"…Em chỉ là ngọn cỏ dưới chân qua Là hạt bụi vô tình trên áo Nhưng nếu sáng nay em chẳng đong được gạo Chắc chắn buổi chiều anh không có cơm ăn…”   - Xuân Quỳnh -   Mấy dòng của cô Xuân Quỳnh. Đặc biệt thích cặp Xuân Quỳnh và Lưu Quang Vũ. Đọc thơ bác Vũ, và cô Quỳnh (gọi liều thế mặc dù cô Quỳnh hơn tuổi bác Vũ) cảm giác tình yêu thật đẹp, giản dị, và bình yên. Ừ bình yên, cái ấy mới đáng quý. Nhưng "bình yên" không có nghĩa là "lặng lẽ". Như trong một bài anh từng viết, tìm được khoảng lặng trong cuộc sống thật là đáng quý, nhưng tìm được bình yên trong bão tố thì thật đáng khâm phục. Thật khó để tìm được một tình yêu đầy cảm xúc, đầy màu sắc, với những dại khờ, hi vọng, ngông cuồng; với nụ cười, nước mắt; với những suy tư thật miên man như một người đã sống cả thế kỉ, và cả những ý tưởng trẻ con ngốc nghếch như một kẻ mới lớn rung động vì mối tình đầu… Rồi sau tất cả, mọi thứ lại trở về đúng chỗ bình yên của nó… Cách đây hơn 1 năm, anh bắt đầu những dò...

Lòng ta thành con rối

Sáng nay anh bình minh lúc 11h30, việc đầu tiên anh làm là cầm điện thoại kiểm tra tin nhắn, gần tuần nay, sáng nào ngủ dậy cũng thấy có tin nhắn dễ thương quen thuộc: “Viettel đã gia hạn thành công gói dịch vụ SMS100. Quý khách có 100 tin nhắn nội mạng sử dụng mãi không hế  vì sự thực là quý khách làm gì có ai mà nhắn tin đâu!”…   Đùa vậy, 100 tin nhắn thì anh cũng dùng được đôi ba chục tin, nói đôi ba câu chuyện, lúc vui, lúc buồn, đủ kiểu. Dạo này quay ra nhắn tin cho nó trẻ trung xì tin giống hồi cấp 3, cũng vui, lâu rồi mới có cảm giác nằm đắp chăn nhắn tin xong ngủ quên mất, sáng ra thấy mấy tin nhắn chưa đọc. Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp zời. Sáng bật Beautiful Sunday lên nghe. Xong là cả ngày ngồi lì ở nhà. Facebook, xem phim, game, nhạc… các kiểu. Mấy lần định đi ra ngoài, xong lại thôi. Ngồi nhà đợi xem có ai gọi đi chơi không… Ngồi thế nào ngủ quên xừ mất, mở mắt ra đã gần 6h. Rất ghét cái cảm giác tỉnh giấc lúc trời vừa tắt nắng, trong phòng nửa tối nửa sáng,...

Mọi thứ thật là ổn

“Thật ra thế giới chưa bao giờ, và sẽ chẳng bao giờ quay lưng lại với anh. Chính bản thân anh sợ phải đối mặt với thế giới…” - Danh ngôn của một người vô danh - Mọi thứ có vẻ như đang trở về đúng chỗ của nó. Lâu rồi mới có một đêm yên tĩnh như đêm nay. Không có tiếng 2 cái quạt chạy vù vù hết công suất. Không tiếng máy trộn bê tông làm đường. Không tiếng mấy tay thanh niên rú ga vừa lao đi vừa hò hét. Chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài lẫn với tiếng gõ máy tính lạch xạch. Cảm giác thật là dễ chịu. Cái cảm giác ấy khiến anh phải ghi lại ngay để khỏi bị lạc mất trong những suy tư vơ vẩn buổi đêm. Một ngày bình yên, với cơn mưa lất phất và cái không khí lành lạnh của buổi sáng mùa thu. Và một gã trai cầm chiếc ô cũ mèm nhỏ xíu vừa đi vừa lẩm nhẩm một bài hát cũ, vung chân hất nước bắn tóe loe với sự tự tin rằng đôi dép cao su 40k hoàn toàn bất tử trước mọi tác động của thời tiết. Một ngày bình yên, với giấc ngủ ngon lành sau những giờ học phải nói là vô cùng căng thẳng tại ngô...

Trò chơi ảo - Cuộc sống thật

Tớ biết đến máy tính từ cách đây phải hơn 10 năm. Khi tớ mới học lớp 2 hay lớp 3 gì đấy. Lúc mới mua máy còn hay dùng chương trình NC, MsDos, sau mới biết dùng win98. Tớ bắt đầu chơi game cũng từ lúc đấy. Tức là, tính đến thời điểm này, tớ chơi game trên máy tính được nửa cuộc đời, với thời gian trung bình mỗi ngày 4 đến 5 tiếng (có khi hơn). Máy tính, hay chính xác hơn là trò chơi điện tử đã cho tớ nhiều thứ, và cũng lấy đi của tớ nhiều thứ. Nhưng có 3 thứ khiến tớ không bao giờ hối tiếc vì đã đốt nhiều thời gian như thế vào một thứ mà nhiều người vẫn cho là vô bổ: Niềm vui. Vốn Tiếng Anh. Và bạn bè. ... Niềm vui thì tất nhiên rồi. Chơi game là để vui. Đấy là cái mục đích đầu tiên của tớ. Tớ không chơi game để chứng tỏ cái gì cả. Không phải để chiến thắng bản thân, cũng không phải để chiến thắng ai cả. Tớ không chứng tỏ mình giỏi, vì sự thật là tớ chơi game không giỏi. Tớ chơi game không giỏi cũng giống như tớ hát không hay vậy. Nhưng tớ vẫn thích hát. Và thích chơi game. Chơi để vui ...