Chuyển đến nội dung chính

Cuộc đời của Lạc - Kỳ 1: Thời thơ ấu

“Sống trên đời cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không?
Để gió cuốn đi…”
- Trịnh Công Sơn –
“Tối nay tự nhiên thèm ăn lòng xào dưa”
- Lạc Rang -

Chuyện là hôm nay tinh thần anh hưng phấn lạ thường. Nhìn đâu cũng thấy yêu thương phơi phới. Đúng kiểu «Người yêu người sống để yêu nhau». Thế nên muốn kể mấy cái chuyện linh tinh về mình. Tại vì nếu kể chuyện linh tinh về người khác thì lại thành bới móc tọc mạch đời tư, nên tốt nhất là kể chuyện về mình. Đại khái như ôn lại kỉ niệm cũ. Hoặc như nếu ai ghét thì sẽ nghĩ anh bị hoang tưởng hoặc kiêu căng khoe khoang gì gì đấy… Chuyện bắt đầu từ gần 2000 năm trước… Tại một nơi hẻo lánh, có 3 anh em là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi cùng nhau kết nghĩa tại một khu vườn đầy hoa đào nở. Đánh dấu một thời kì lịch sử với những câu chuyện trở thành huyền thoại… Sử cũ ghi lại gọi là kết nghĩa Vườn Đào…

…Khoảng hơn 20 năm trước, cũng tại Vườn Đào, một nhân vật khác được sinh ra… Tiếc là cuộc đời nhân vật này chưa có sử sách nào ghi lại… Nay anh thay mặt lịch sử, ghi lại đôi dòng về cuộc đời… mình. Phòng trường hợp mai này chiến tranh nổ ra, hoặc thiên tai động đất, hoặc người ngoài hành tinh tấn công… hoặc là vì một lí do nào đấy mà sử sách không ghi lại được cuộc đời anh… Ấy hẳn là một điều hơi hơi đáng tiếc…

Lạc Rang tên thật là Thân Quốc Long, sinh ra vào một ngày mùa hè năm 1992 trong một gia đình công nhân viên chức bình thường tại Vườn Đào phố, Bãi Cháy phường, Quảng Ninh tỉnh (nay là phố Vườn Đào, phường Bãi Cháy, tỉnh Quảng Ninh). Ngay từ khi mới chào đời, Lạc đã biết khóc lóc ăn vạ như bao đứa trẻ khác. Năm lên 4 tuổi, do tính tình ngoan ngoãn hiền lành, Lạc không phải đi nhà trẻ như bạn bè cùng trang lứa. Thay vào đó anh được ở nhà chơi với bà ngoại, ngày ngày đạp xe cút kít quanh sân, lấy phấn vẽ ô vuông chơi lò cò, nghịch nhựa đường làm xe bọ xít và ăn cắp dây gai từ vỏ bao xi măng để làm cái đồ chơi bằng nắp chai đập bẹp chẳng biết gọi là gì… Năm lên 6 tuổi, do không được qua đào tạo và nhận bằng tốt nghiệp hệ giáo dục mẫu giáo nên Lạc đã có một năm khởi đầu sự nghiệp tiểu học đầy khó khăn. Kết quả là phải gần hết lớp 1 Lạc mới biết đọc, và thường xuyên bị ngọng L và N, sai chính tả D và Gi (một sự thật nhỏ nữa là sau 14 năm đi học, hiện nay khi đang là sinh viên năm cuối của một trường ĐH học toàn chữ là chữ thì Lạc vẫn hay phải dùng gu gồ để kiểm tra chính tả).

...ngày ngày đạp xe cút kít quanh sân...

Năm lên 9 tuổi, lần đầu tiên Lạc biết viết thư nhét trong ngăn bàn bạn gái để làm quen nói chuyện. Mặc dù chính tả sai rất nhiều và văn phong có phần không được lãng mạn như tiểu thuyết nhưng bằng sự chân thành và lòng nhiệt tình, 4 năm sau đã có một người con gái trả lời thư Lạc viết… Đùa thôi, 4 năm sau là một câu chuyện khác. Năm 9 tuổi Lạc đã biết viết thư qua lại rồi. Và cuối cùng thì mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở… viết thư. Nhưng cũng nhờ thế mà Lạc quyết nuôi ý định viết một câu chuyện có một nhân vật nữ giống bạn gái mà Lạc viết thư cho. Kết quả là gần 10 năm sau, qua nhiều lần cắt xén sửa đổi gạch xóa, truyện ngắn đầu tay của Lạc đăng trên báo Quảng Ninh « Người gặp trong đêm mưa » đã có một nhân vật nữ giống như thế thật… (Không biết có sao không nhưng nhân vật nữ ấy thật ra là một… ma nữ…). Có thể nói đây là cái chuyện tử tế nhất suốt thời thơ ấu của Lạc. Vì đa phần những kỉ niệm khác đều rất trẻ trâu và không được lãng mạn gay cấn như cái chuyện viết thư này…

Tổng kết lại thì tuổi thơ của Lạc toàn mấy trò nghịch hơi ngu (nghịch đất, cát, nhựa đường…), nghịch ngu (nghịch chó, mèo, chim chóc, bọ xít, thạch sùng, thằn lằn…), và nghịch rất ngu (nghịch bếp gas, cồn, diêm, pháo…). Nhưng rất may chưa có hậu quả gì quá nghiêm trọng ngoại trừ 1 lần nghịch cồn bị bỏng tay và làm cháy 1 cái thảm chùi chân vì nghĩ phủ cái thảm lên lửa sẽ tắt… (Thật ra thì đến giờ anh vẫn không giải thích được tại sao lửa lại không tắt, rõ ràng phủ thảm lên thì nó phải hết ô xi xong tắt chứ nhỉ ?). Lúc đấy đúng là rất hoảng vì nghĩ là mình sắp làm cháy nhà đến nơi…

Hết năm lớp 5 thì Lạc chuyển trường lần thứ nhất, chuyển sang học trường điểm ở bên kia phà Bãi Cháy.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ngày cũ đã qua...

Trong khi chờ đợi Phần 2 của "Nơi mùa thu bắt đầu...". Vô tình anh có một cuộc trò chuyện với một nhân vật của Phần 1. Kiểu như "Tâm sự đêm khuya" ấy. Và anh muốn viết 1 cái gì đấy. Dạo này anh thèm được viết như người ta thèm uống nước vậy. Anh viết 1 cách điên loạn và lảm nhảm. Giống như trong 1 thời gian dài những câu chữ ấy bị dồn nén lại và đến bây giờ thì nó cứ thế phun ra một cách hỗn loạn không theo một trật tự nào cả. Đêm nay, hay nói đúng hơn là sáng nay (vì có lẽ mặt trời cũng sắp lên rồi) anh lại viết. À nhưng đừng ai nghĩ rằng anh bị tự kỉ hay tâm thần zở hơi gì mà anh thức khuya thế. Anh hoàn toàn bình thường. Lý do anh viết bài này cũng bình thường như mọi điều bình thường khác trong cuộc sống của anh thôi. Đơn giản là anh ngồi chơi game với mấy thằng bạn anh đến 2h30 sáng, anh đang chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì bất ngờ người ấy xuất hiện. Và cũng như vài lần trước đây, 2 người bắt đầu nói chuyện. Những câu chuyện không đầu không cuối, những câu chuyện,...

Ký sự tình yêu - Kỳ 4: Yêu... Không yêu...

Có yêu thì nói rằng yêu Không yêu thì nói một điều cho xong Nhưng mà anh thích lông bông Anh không thèm nói cho lòng (em) tương tư :-" ... Giá mà tình yêu đơn giản như trò chơi bói cánh hoa… Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu… Nhưng mọi thứ lại không chỉ có hai nửa như thế. Rằng người ta chẳng thể nào mà chia những mối quan hệ ra làm hai: Yêu và không yêu. Hay thậm chí, “yêu” và “không yêu” cũng chẳng phải là điểm đầu và điểm cuối của cái quá trình phát triển tình cảm bình thường. Nếu mọi thứ cứ đi theo đúng lộ trình của nó từ “không yêu” đến “yêu” rồi ngược lại thì chắc các nhà làm phim (đặc biệt là Hàn Xẻng) và các tiểu thuyết gia sẽ chẳng còn gì mà mổ xẻ khai thác, người đọc chúng ta cũng chẳng có nhiều cơ hội mà khóc lóc sụt sùi nức nở cho những câu chuyện tình yêu ngang trái lâm li ướt át đau đớn tuyệt vọng rung động cả đất trời… ... Yêu thương là cảm giác. Mà đã là cảm giác thì chẳng thể nào nắm bắt được. Giữa “yêu” và “không yêu” đôi khi mong manh như bứt m...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.