Sự
thật thì anh vừa ngồi viết một note dài loằng ngoằng kể về mấy chuyện linh tinh
thời thơ ấu. Trong đấy có một đoạn đầu thế này:
“Chuyện bắt đầu từ gần 2000 năm trước…
Tại một nơi hẻo lánh, có 3 anh em là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi cùng nhau kết
nghĩa tại một khu vườn đầy hoa đào nở. Đánh dấu một thời kì lịch sử với những
câu chuyện trở thành huyền thoại… Sử cũ gọi là kết nghĩa Vườn Đào…
…Khoảng hơn 20 năm trước, cũng tại
Vườn Đào, một nhân vật khác được sinh ra… Tiếc là cuộc đời nhân vật này chưa có
sử sách nào ghi lại… Nay anh thay mặt lịch sử, ghi lại đôi dòng về cuộc đời…
mình. Phòng trường hợp mai này chiến tranh nổ ra, hoặc thiên tai động đất, hoặc
người ngoài hành tinh tấn công… hoặc là vì một lí do nào đấy mà sử sách không
ghi lại được cuộc đời anh… Ấy hẳn là một điều hơi hơi đáng tiếc…"
Viết
gần xong thì máy tính sập nguồn, rất may bài viết vẫn được lưu lại, chỉ là bỗng
dưng anh bật lên và nghĩ hay là viết cái khác. Và thế là anh viết cái khác thật….
…
Nằm
chán chê lăn lộn trong chăn thì thằng bạn gọi dậy ăn cơm. Cơm nước xong xuôi nó
lại lăn ra ngủ còn anh ngồi xem tiếp mấy tập phim từ hôm trước. Đại khái phim kể
về một nhân vật siêu anh hùng lai giữa Robin Hood và Batman, kết hợp hành động
phiêu lưu bí hiểm với cả tình cảm lãng mạn ăn chơi đập phá, nói chung khá là giải
trí. Và vì anh rất thích kiểu anh hùng bịt mặt nên anh ngồi xem rất là say sưa.
Xem
phim được một lúc thì thằng bạn mò dậy bảo đi chụp ảnh xờ-chít-lai (từ ngữ
chuyên môn để chỉ việc đi chụp ảnh đường phố, tức nghĩa là chụp những thứ chuyển
động hoặc không chuyển động ở trên đường như xe cộ, người đi bộ, chó mèo, cây cối…).
Nhân tiện anh đi cùng ra ngoài mua giáo trình sáng mai còn đi thi. Lại nhân tiện
việc ra ngoài thì anh tạt qua cửa hàng bánh mì mua luôn mấy cái bánh mì cho một
người bạn nằm dài ở nhà từ sáng không chịu ra ngoài ăn. Đang đi từ hàng bánh mì
ra thì gặp mấy thằng bạn đại học, mấy thằng này đúng kiểu “đầu đường xó chợ”
theo nghĩa đen, vì anh gặp chúng nó ở ngay đầu đường và chúng nó thì đang ngồi
uống nước ở góc chợ… Thế là mấy thằng kéo nhau đi mua giáo trình mai còn thi.
Năm cuối rồi, cũng không còn lạ lẫm gì chuyện thi cử, nên thằng bạn anh bước
vào quán photo nói rất dõng dạc mặt hiên ngang đầu ngẩng cao: “Cho em bộ tài liệu
nhỏ môn xxx…”.
Xong
xuôi vụ chuẩn bị cho kì thi cuối cùng của đời sinh viên, anh xách bánh mì sang
nhà bạn kia. Đến nơi thì hơi buồn vì bạn ấy đã ăn rồi. Nhưng lôi bánh mì ra thì
bạn ấy vẫn ăn rất nhiệt tình một mạch hết 3 cái… Ăn xong bạn ấy còn không quên
quay ra trách anh là cứ thế này thì bạn ấy sẽ béo, sẽ xấu gái, sẽ bla bla bla…
Anh vốn là người có trách nhiệm, nên đến 4h hơn thì anh lôi bạn ấy đi tập thể dục
(để bạn ấy đỡ than thở rằng béo chứ thật ra bạn ấy chỉ hơi mũm mĩm tí thôi). Thật
ra thì môn thể thao ưa thích của anh là võ thuật. Nhưng không thể đè bạn ấy ra
mà đấm được vì như thế bạn ấy sẽ xị cái mặt ra mà khóc lóc ăn vạ dỗ rất mệt,
nên anh quyết định chơi cầu lông. Môn này anh không có nhiều kinh nghiệm lắm
ngoại trừ những lần chơi ở nhà với bố mẹ. Và nhờ lợi thế tay to nên anh chỉ biết
nhằm thẳng vào người bạn ấy mà đập. Và cũng chẳng hiểu vì cớ gì mà bạn ấy cứ vừa
đánh vừa cười suốt… (Mà rõ là cầu đập vào đầu cũng không mạnh lắm !?)…
Đánh
đấm một lúc thì trời bắt đầu tối và lất phất mưa nên anh quyết định về. Trước
khi về anh vẫn không quên ngồi ăn cốc chè cho bõ công lặn lội đường xá xa xôi đến
tập thể dục. Ngồi ăn chè tự dưng nhớ ra lâu rồi không ăn chè đỗ xanh, hồi bé đi
chợ theo mẹ toàn ăn chè đỗ xanh… Không hiểu do tinh thần thể dục lên cao hay vì
lí do gì mà ngồi trên xe bus nghe mấy bài nhạc vui vui tự dưng anh lại thấy phởn
phởn, miệng huýt sáo chân đung đưa rất là yêu đời…
Về
đến nhà mới biết tối nay mỗi mình anh ăn cơm ở nhà. Thế là lại được một tối mở
cửa nhà tắm vừa tắm vừa hát, rồi có thể chạy loăng quăng trong nhà để lấy quần
áo mà không cần thay đồ trong nhà tắm, rồi lại có thể ngồi ăn một bát cơm to ú ụ
với một cốc coca còn thừa từ 2 ngày trước, rồi cuối cùng là ngồi viết lảm nhảm
về cuộc đời mình. Cảm giác thật là ung dung tự tại…
Mà
nhân tiện, tự dưng thèm lòng xào dưa thật. Lại nhớ hồi này 2 năm trước đang
thèm cá kho…
Lạc Rang
Nhận xét
Đăng nhận xét