Chuyển đến nội dung chính

Một ngày thứ 7

“Sống trên đời cần có một tấm lòng
Để làm gì em biết không?
Để gió cuốn đi…”
- Trịnh Công Sơn –
“Tối nay tự nhiên thèm ăn lòng xào dưa”
- Lạc Rang - 

Sự thật thì anh vừa ngồi viết một note dài loằng ngoằng kể về mấy chuyện linh tinh thời thơ ấu. Trong đấy có một đoạn đầu thế này:

“Chuyện bắt đầu từ gần 2000 năm trước… Tại một nơi hẻo lánh, có 3 anh em là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi cùng nhau kết nghĩa tại một khu vườn đầy hoa đào nở. Đánh dấu một thời kì lịch sử với những câu chuyện trở thành huyền thoại… Sử cũ gọi là kết nghĩa Vườn Đào…

…Khoảng hơn 20 năm trước, cũng tại Vườn Đào, một nhân vật khác được sinh ra… Tiếc là cuộc đời nhân vật này chưa có sử sách nào ghi lại… Nay anh thay mặt lịch sử, ghi lại đôi dòng về cuộc đời… mình. Phòng trường hợp mai này chiến tranh nổ ra, hoặc thiên tai động đất, hoặc người ngoài hành tinh tấn công… hoặc là vì một lí do nào đấy mà sử sách không ghi lại được cuộc đời anh… Ấy hẳn là một điều hơi hơi đáng tiếc…"

Viết gần xong thì máy tính sập nguồn, rất may bài viết vẫn được lưu lại, chỉ là bỗng dưng anh bật lên và nghĩ hay là viết cái khác. Và thế là anh viết cái khác thật….

Hôm nay là một ngày thứ 7 thú vị. Mở đầu bằng việc anh tỉnh giấc lúc 7h sáng, trước khi chuông báo thức kêu 15 phút, lôi điện thoại ra gửi đi một lúc 10 tin nhắn được soạn sẵn từ đêm qua, xong anh tắt báo thức đi ngủ tiếp. Đến khi mở mắt ra đã là 11h, và điện thoại anh nhận về cũng ngót nghét 10 tin nhắn. Nằm trùm chăn đọc đọc đọc, lưu lưu lưu. Từ khi dùng điện thoại anh đã có thói quen lưu lại tin nhắn, lâu lâu rảnh rỗi đem ra đọc. Trước có lúc nghĩ chỉ có mấy em học sinh cấp 3 mới suốt ngày nhắn tin, sinh viên đại học là phải dành thời gian… chơi điện tử, nhắn tin nhiều hư người. Ấy thế mà 2 tháng nay anh bỏ game thật… Chính anh cũng thấy lạ vì cái sự ngoan ấy của mình…

Nằm chán chê lăn lộn trong chăn thì thằng bạn gọi dậy ăn cơm. Cơm nước xong xuôi nó lại lăn ra ngủ còn anh ngồi xem tiếp mấy tập phim từ hôm trước. Đại khái phim kể về một nhân vật siêu anh hùng lai giữa Robin Hood và Batman, kết hợp hành động phiêu lưu bí hiểm với cả tình cảm lãng mạn ăn chơi đập phá, nói chung khá là giải trí. Và vì anh rất thích kiểu anh hùng bịt mặt nên anh ngồi xem rất là say sưa.

Xem phim được một lúc thì thằng bạn mò dậy bảo đi chụp ảnh xờ-chít-lai (từ ngữ chuyên môn để chỉ việc đi chụp ảnh đường phố, tức nghĩa là chụp những thứ chuyển động hoặc không chuyển động ở trên đường như xe cộ, người đi bộ, chó mèo, cây cối…). Nhân tiện anh đi cùng ra ngoài mua giáo trình sáng mai còn đi thi. Lại nhân tiện việc ra ngoài thì anh tạt qua cửa hàng bánh mì mua luôn mấy cái bánh mì cho một người bạn nằm dài ở nhà từ sáng không chịu ra ngoài ăn. Đang đi từ hàng bánh mì ra thì gặp mấy thằng bạn đại học, mấy thằng này đúng kiểu “đầu đường xó chợ” theo nghĩa đen, vì anh gặp chúng nó ở ngay đầu đường và chúng nó thì đang ngồi uống nước ở góc chợ… Thế là mấy thằng kéo nhau đi mua giáo trình mai còn thi. Năm cuối rồi, cũng không còn lạ lẫm gì chuyện thi cử, nên thằng bạn anh bước vào quán photo nói rất dõng dạc mặt hiên ngang đầu ngẩng cao: “Cho em bộ tài liệu nhỏ môn xxx…”.

Xong xuôi vụ chuẩn bị cho kì thi cuối cùng của đời sinh viên, anh xách bánh mì sang nhà bạn kia. Đến nơi thì hơi buồn vì bạn ấy đã ăn rồi. Nhưng lôi bánh mì ra thì bạn ấy vẫn ăn rất nhiệt tình một mạch hết 3 cái… Ăn xong bạn ấy còn không quên quay ra trách anh là cứ thế này thì bạn ấy sẽ béo, sẽ xấu gái, sẽ bla bla bla… Anh vốn là người có trách nhiệm, nên đến 4h hơn thì anh lôi bạn ấy đi tập thể dục (để bạn ấy đỡ than thở rằng béo chứ thật ra bạn ấy chỉ hơi mũm mĩm tí thôi). Thật ra thì môn thể thao ưa thích của anh là võ thuật. Nhưng không thể đè bạn ấy ra mà đấm được vì như thế bạn ấy sẽ xị cái mặt ra mà khóc lóc ăn vạ dỗ rất mệt, nên anh quyết định chơi cầu lông. Môn này anh không có nhiều kinh nghiệm lắm ngoại trừ những lần chơi ở nhà với bố mẹ. Và nhờ lợi thế tay to nên anh chỉ biết nhằm thẳng vào người bạn ấy mà đập. Và cũng chẳng hiểu vì cớ gì mà bạn ấy cứ vừa đánh vừa cười suốt… (Mà rõ là cầu đập vào đầu cũng không mạnh lắm !?)…

Đánh đấm một lúc thì trời bắt đầu tối và lất phất mưa nên anh quyết định về. Trước khi về anh vẫn không quên ngồi ăn cốc chè cho bõ công lặn lội đường xá xa xôi đến tập thể dục. Ngồi ăn chè tự dưng nhớ ra lâu rồi không ăn chè đỗ xanh, hồi bé đi chợ theo mẹ toàn ăn chè đỗ xanh… Không hiểu do tinh thần thể dục lên cao hay vì lí do gì mà ngồi trên xe bus nghe mấy bài nhạc vui vui tự dưng anh lại thấy phởn phởn, miệng huýt sáo chân đung đưa rất là yêu đời…

Về đến nhà mới biết tối nay mỗi mình anh ăn cơm ở nhà. Thế là lại được một tối mở cửa nhà tắm vừa tắm vừa hát, rồi có thể chạy loăng quăng trong nhà để lấy quần áo mà không cần thay đồ trong nhà tắm, rồi lại có thể ngồi ăn một bát cơm to ú ụ với một cốc coca còn thừa từ 2 ngày trước, rồi cuối cùng là ngồi viết lảm nhảm về cuộc đời mình. Cảm giác thật là ung dung tự tại…

Mà nhân tiện, tự dưng thèm lòng xào dưa thật. Lại nhớ hồi này 2 năm trước đang thèm cá kho…


Hà Nội, ngày 16 tháng 11 năm 2013
Lạc Rang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ngày cũ đã qua...

Trong khi chờ đợi Phần 2 của "Nơi mùa thu bắt đầu...". Vô tình anh có một cuộc trò chuyện với một nhân vật của Phần 1. Kiểu như "Tâm sự đêm khuya" ấy. Và anh muốn viết 1 cái gì đấy. Dạo này anh thèm được viết như người ta thèm uống nước vậy. Anh viết 1 cách điên loạn và lảm nhảm. Giống như trong 1 thời gian dài những câu chữ ấy bị dồn nén lại và đến bây giờ thì nó cứ thế phun ra một cách hỗn loạn không theo một trật tự nào cả. Đêm nay, hay nói đúng hơn là sáng nay (vì có lẽ mặt trời cũng sắp lên rồi) anh lại viết. À nhưng đừng ai nghĩ rằng anh bị tự kỉ hay tâm thần zở hơi gì mà anh thức khuya thế. Anh hoàn toàn bình thường. Lý do anh viết bài này cũng bình thường như mọi điều bình thường khác trong cuộc sống của anh thôi. Đơn giản là anh ngồi chơi game với mấy thằng bạn anh đến 2h30 sáng, anh đang chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì bất ngờ người ấy xuất hiện. Và cũng như vài lần trước đây, 2 người bắt đầu nói chuyện. Những câu chuyện không đầu không cuối, những câu chuyện,...

Ký sự tình yêu - Kỳ 4: Yêu... Không yêu...

Có yêu thì nói rằng yêu Không yêu thì nói một điều cho xong Nhưng mà anh thích lông bông Anh không thèm nói cho lòng (em) tương tư :-" ... Giá mà tình yêu đơn giản như trò chơi bói cánh hoa… Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu. Không yêu. Yêu… Nhưng mọi thứ lại không chỉ có hai nửa như thế. Rằng người ta chẳng thể nào mà chia những mối quan hệ ra làm hai: Yêu và không yêu. Hay thậm chí, “yêu” và “không yêu” cũng chẳng phải là điểm đầu và điểm cuối của cái quá trình phát triển tình cảm bình thường. Nếu mọi thứ cứ đi theo đúng lộ trình của nó từ “không yêu” đến “yêu” rồi ngược lại thì chắc các nhà làm phim (đặc biệt là Hàn Xẻng) và các tiểu thuyết gia sẽ chẳng còn gì mà mổ xẻ khai thác, người đọc chúng ta cũng chẳng có nhiều cơ hội mà khóc lóc sụt sùi nức nở cho những câu chuyện tình yêu ngang trái lâm li ướt át đau đớn tuyệt vọng rung động cả đất trời… ... Yêu thương là cảm giác. Mà đã là cảm giác thì chẳng thể nào nắm bắt được. Giữa “yêu” và “không yêu” đôi khi mong manh như bứt m...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.