Lẽ ra thì ban đầu seri [Người yêu đi vắng] mình định viết mỗi ngày một bài nhưng sau khi suy nghĩ kĩ thì mình thấy như thế chỉ cần coppy đoạn “Ăn ăn ăn ăn nằm nằm nằm nằm ngồi ngồi ngồi ngồi nằm nằm nằm nằm…” là xong vì ngày nào của mình cũng như ngày nào. Chính vì sự tẻ nhạt vậy nên mình quyết định lâu lâu viết một bài cho nó đặc sắc. Thế nên là mấy hôm trước trong lúc đang ăn bánh đa tự dưng mình thấy nhớ nhà thế là mình quyết định xách *bộ phận trên cơ thể dùng để ngồi* lên và đi. Và mình về nhà thật, chẳng mang theo đồ đạc quần áo gì… Về nhà rõ là nhiều chuyện để kể hơn. Nhưng đầu tiên mình muốn kể một chuyện không liên quan lắm… Hồi cấp 2, cấp 3 mình hay đọc tạp chí Văn học tuổi trẻ. Có lần đọc được câu chuyện thế này: Nhà thơ Hữu Thỉnh (chính là bác tác giả bài thơ “Vợ nhặt” mà có câu “Tiếng ghita nâu bầu trời cô gái ấy/ Tơ rưng tưng tưng tưng tưng…”) trong thời gian công tác tại Quảng Ninh có lần một người bạn nhờ bác trông hộ cá khô phơi ngoài bãi biển cho ruồi nhặng ong ve đỡ ...