Chuyển đến nội dung chính

[Người yêu đi vắng] Tập 2: Biển vẫn cậy mình dài rộng thế...

Lẽ ra thì ban đầu seri [Người yêu đi vắng] mình định viết mỗi ngày một bài nhưng sau khi suy nghĩ kĩ thì mình thấy như thế chỉ cần coppy đoạn “Ăn ăn ăn ăn nằm nằm nằm nằm ngồi ngồi ngồi ngồi nằm nằm nằm nằm…” là xong vì ngày nào của mình cũng như ngày nào. Chính vì sự tẻ nhạt vậy nên mình quyết định lâu lâu viết một bài cho nó đặc sắc. Thế nên là mấy hôm trước trong lúc đang ăn bánh đa tự dưng mình thấy nhớ nhà thế là mình quyết định xách *bộ phận trên cơ thể dùng để ngồi* lên và đi. Và mình về nhà thật, chẳng mang theo đồ đạc quần áo gì…

Về nhà rõ là nhiều chuyện để kể hơn. Nhưng đầu tiên mình muốn kể một chuyện không liên quan lắm… Hồi cấp 2, cấp 3 mình hay đọc tạp chí Văn học tuổi trẻ. Có lần đọc được câu chuyện thế này: Nhà thơ Hữu Thỉnh (chính là bác tác giả bài thơ “Vợ nhặt” mà có câu “Tiếng ghita nâu bầu trời cô gái ấy/ Tơ rưng tưng tưng tưng tưng…”) trong thời gian công tác tại Quảng Ninh có lần một người bạn nhờ bác trông hộ cá khô phơi ngoài bãi biển cho ruồi nhặng ong ve đỡ phá, trong lúc ngồi đuổi ruồi bên cạnh mẹt cá khô thì bác ấy có viết mấy câu thơ:

“Anh xa em

Trăng cũng lẻ, mặt trời cũng lẻ

Biển vẫn cậy mình dài rộng thế

Vắng cánh buồm…

…một chút…

…đã cô đơn…”

(Mình tự ý xuống dòng linh tinh nhìn cho nó đẹp mắt).

Ấy là bác Hữu Thỉnh bác ấy là nhà thơ lớn, nhìn ruồi với cá khô cũng ra được mấy câu thơ tình lãng mạn đằm thắm. Mình thì hẳn nhiên không phải nhà thơ, và mấy hôm nay mình về nhà bị làm chân xúc đất xách vữa cho bố làm mảnh vườn đằng sau nhà cũng chẳng có gì lãng mạn. Vấn đề dài rộng thì cũng tùy từng bộ phận nhưng xét một cách tổng thể cả người mình thì chỉ hơi rộng chứ không được dài lắm. Và lần gần đây nhất mình viết thơ tình cho người yêu thì nội dung đại khái:

“Bây giờ thì rất là khuya

Anh thì chưa ngủ em thì ngủ say

Anh thì anh viết thế này

Thì là tình cảm trình bày với em…”

(Muốn biết tình cảm trình bày thế nào thì bấm vào đây

Sau lần đấy bạn ấy bảo là mình làm thơ chả lãng mạn gì cả. Nay nhân kỉ niệm lần thứ 2 được đi làm phụ hồ vô cùng là không lãng mạn, cũng nhân kỉ niệm lần thứ 2 bị không gặp bạn ấy liên tục mấy ngày, mình lại muốn viết mấy dòng. Vì khả năng có hạn nhưng vẫn muốn lãng mạng trữ tình (và để đọc lên đỡ chán) nên mình sẽ viết kiểu văn xuôi xong xuống dòng để ai không biết sẽ tưởng là thơ…

Hạnh phúc ta cần thực cũng giản đơn thôi

Em biết đấy, anh vẫn tin như vậy

Sóng gió đi qua, ngã rồi đứng dậy

Vẫn thấy bên mình vững chắc một bờ vai

Cũng đã qua rồi thời mặc mje đúng sai

Anh từng thấy mình viển vông thất bại

Thì tuổi trẻ mà em, khi về già nhìn lại

Chắc anh sẽ cười (hoặc có thể sẽ buồn) vì chính bản thân anh

(Nhưng đấy là chuyện tương lai…)

Giờ trước mắt anh là đủ thứ lo toan cuộc đời vây kín xung quanh

Với những cơm áo gạo tiền nắng mưa nóng lạnh

Những lúc mệt nhoài vẫn có em bên cạnh

Anh chỉ cười nhìn em…

Anh xa em…

Mặt trời mặt trăng vẫn là một đôi

Thuyền và biển vẫn là một đôi

Đến đôi dép bình thường chúng nó cũng có đôi

Chỉ riêng mình anh lẻ…

Anh chẳng nhận mình là biển rộng

Anh chỉ là anh

Biển vắng cánh buồm biển thấy cô đơn

Anh vắng em anh thấy mình lặng lẽ

Từ chuyện nhỏ chuyện to không người chia sẻ

Nhưng mệt mỏi vui buồn anh lại giữ riêng anh…

Hạnh phúc anh cần giờ đang ở xa anh

Sẽ là nói dối khi bảo rằng không nhớ

Nhưng em biết đấy, rồi mai này gặp gỡ

Anh vẫn sẽ chỉ cười nhìn em…

Tình hình là viết xong đọc lại thấy hơi có phần trữ tình quá mức. Tự dưng đọc lại mấy câu thơ của bác Hữu Thỉnh, nghĩ nếu mà ở thời bây giờ thì nó phải như này:

Anh xa em.

Chăn cũng lẻ. Gối màn cũng lẻ.

Đệm vận cậy mình dài rộng thế,

Vắng người nằm một lúc đã cô đơn…

Vui vậy chứ mình thì màn không có, đệm cũng không có, người nằm thì chắc còn lâu mới có… 

Hạ Long (và 1 ít Hà Nội), mấy ngày xa người yêu

Lạc Rang

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ngày cũ đã qua...

Trong khi chờ đợi Phần 2 của "Nơi mùa thu bắt đầu...". Vô tình anh có một cuộc trò chuyện với một nhân vật của Phần 1. Kiểu như "Tâm sự đêm khuya" ấy. Và anh muốn viết 1 cái gì đấy. Dạo này anh thèm được viết như người ta thèm uống nước vậy. Anh viết 1 cách điên loạn và lảm nhảm. Giống như trong 1 thời gian dài những câu chữ ấy bị dồn nén lại và đến bây giờ thì nó cứ thế phun ra một cách hỗn loạn không theo một trật tự nào cả. Đêm nay, hay nói đúng hơn là sáng nay (vì có lẽ mặt trời cũng sắp lên rồi) anh lại viết. À nhưng đừng ai nghĩ rằng anh bị tự kỉ hay tâm thần zở hơi gì mà anh thức khuya thế. Anh hoàn toàn bình thường. Lý do anh viết bài này cũng bình thường như mọi điều bình thường khác trong cuộc sống của anh thôi. Đơn giản là anh ngồi chơi game với mấy thằng bạn anh đến 2h30 sáng, anh đang chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì bất ngờ người ấy xuất hiện. Và cũng như vài lần trước đây, 2 người bắt đầu nói chuyện. Những câu chuyện không đầu không cuối, những câu chuyện,...

Những chuyện vụn vặt

  Tặng em, vì những điều vụn vặt suốt 1 năm qua… Viết hẳn một bài tặng người yêu, lại đề tên là “Những chuyện vụn vặt”, nghe cứ kiểu người yêu cũng là cái gì đấy nhỏ nhặt thôi ấy nhỉ. Chả phải đâu! Người yêu mình, cao hơn mét rưỡi, nặng gần năm chục ký – ai nghĩ là “nhỏ” thì có thể bảo bạn ấy tát cho một phát xem thế nào… Đùa vậy. Gọi là “Những chuyện vụn vặt” vì thật ra nó cũng chẳng có gì to tát. Giống như hôm nay, mình tranh thủ lúc nghỉ trưa ở công ty, chạy ra ngoài mua một cái dây buộc tóc nhỏ nhỏ, một cái thiệp nhỏ nhỏ, viết vài dòng nhỏ nhỏ, rồi cho vào một cái túi… to tướng (để tạo sự bất ngờ =)) ) rồi chiều mang về tặng cho bạn người yêu. Còn bạn ấy thì dành thời gian làm hộ mình bài tiểu luận cuối tuần mình nộp, ăn với mình bữa tối, rồi lại về nhà loay hoay với đủ thứ việc ở nhà… Suốt một năm qua, số ngày hai đứa không gặp nhau, chắc chỉ đếm trên hai bàn tay cộng thêm hai bàn chân, mà cũng có thể cộng thêm cả… răng nữa, mình chả để ý. Chỉ biết là cũng hay gặp nhau, ha...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.