Chủ nhật rảnh rỗi (thật ra ngày nào anh cũng rảnh nhưng thêm “chủ nhật” vào nghe cho có vẻ bận rộn hơn). Lâu rồi anh không viết lách gì, mấy lần viết được vài dòng lại thôi, bao nhiêu thứ muốn viết, bao nhiêu thứ để viết mà cứ rối rối chẳng biết bắt đầu từ đâu… Thôi thì hôm nay bắt đầu từ cái việc ngày xưa hay phải viết nhất: phân tích tác phẩm văn học trong SGK. Cái việc phải bắt đầu làm từ hồi lớp 6 lớp 7 và kéo dài đến tận khi thi ĐH xong. Giờ thử lại xem sao…
…
Đề bài: Phân tích đại khái bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh (tức có nghĩa là thích phân tích chỗ nào ta phân tích chỗ đó, biểu điểm thế nào mặc kệ)
BÀI LÀM
(Lưu ý: Trong bài làm dưới đây có thể có những nội dung không liên quan đến chương trình THPT, cũng không xuất hiện những phân tích kiểu “Sóng là một hình tượng ẩn dụ, là sự hóa thân của cái "tôi" trữ tình của nữ sĩ bla bla…”. Độc giả cân nhắc trước khi đọc).…
Người ta yêu nhau thường người ta thích hỏi mấy câu
hỏi tu từ, những câu mà người hỏi cũng như người được hỏi đều không biết trả
lời thế nào, nhưng nghe xong cứ thấy day dứt ám ảnh không yên… Những câu hỏi mà
đến nhà văn Nam Cao cũng phải thốt lên rằng: “Có trời mà biết! Hắn không biết,
cả làng Vũ Đại cũng không ai biết…”. Tất nhiên, biết làm sao được, chẳng thế mà
có lần Xuân Diệu còn đi đánh đố cả thiên hạ “cắt nghĩa được tình yêu”. Kể cũng
khó thật! Nhưng chính đấy lại là cái làm cho tình yêu khác với mọi thứ trên
đời…
…Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển
lớn
Từ nơi nào sóng lên?
- Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ
đâu?
Em cũng không
biết nữa
Khi nào ta yêu nhau…
…
Những suy nghĩ cứ miên man không
đầu không cuối. Những suy nghĩ ấy đột nhiên xuất hiện trong tâm trí một người
con gái đang yêu. Những chuyện về anh, về em, về tình yêu 2 người mà Xuân Quỳnh
gọi tên bằng "Sóng". Những suy nghĩ ấy khiến người con gái thao thức không yên.
Nhưng dẫu có làm gì, nghĩ gì, dẫu có trăn trở thế nào đi nữa, thì niềm tin vào
tình yêu vẫn không thay đổi. Đơn giản là một niềm tin bất diệt rằng mọi thứ sẽ
trở về đúng chỗ của nó, niềm tin vào một tình yêu vô điều kiện… Rằng dẫu xuôi
nam ngược bắc, dẫu năm tháng trôi qua, dẫu muôn trùng cách trở, mặc cho đời
dài, biển rỗng… mây vẫn bay và sóng vẫn xô bờ…
…Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vãn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về
xa…
…
Khoảng 5,6 năm sau khi Xuân Quỳnh viết bài thơ này,
chị gặp và yêu Lưu Quang Vũ. Họ tiếp tục viết về tình yêu. Và tất nhiên, tiếp
tục hỏi nhau những câu hỏi tu từ. Những câu hỏi ấy, chẳng thể nào trả lời được.
Những bài thơ ấy, thành thật mà nói thì phân tích cặn kẽ ra có khi chẳng còn gì
là thú vị nữa. Vì tình yêu là cảm giác…
…Tại
sao em lại yêu anh?
Một
gã trai viển vông và thất bại
Người
ta bảo có lẽ hắn cũng có chút tài
Mà
lầm lỡ, mà buồn, mà trơ trọi…
Có trời mà biết! Anh không biết. Em không biết. Cả
những người đang yêu khác cũng không ai biết… Cuối cùng thì, hãy cứ để
ngỏ
những câu hỏi ấy đi…
…Dẫu vậy sáng nay bên cửa sổ em cười
nói chuyện những ngày mai sẽ tới
cái bếp nhỏ rung rinh ngọn khói
anh tặng em thay áo cưới
một bài thơ…
(Lưu Quang Vũ)
Tác giả Lạc Rang ngày còn học lớp 1 |
Hà Nội, ngày 25 tháng 5 năm 2014
Lạc Rang
Nhận xét
Đăng nhận xét