Chuyển đến nội dung chính

Kí sự tình yêu - Kì 1: Tôi kể người nghe chuyện ngày xưa

Cứ bảo rằng yêu có phải đâu
Chỉ hơi mên mến lúc ban đầu
Chỉ hơi nhơ nhớ khi xa vắng
Đừng bảo rằng yêu… ứ phải đâu…:”>


Luật không quy định tuổi yêu. Có người yêu sớm, có người yêu muộn. Có người mẫu giáo đã biết nắm tay bạn gái. Có người 20 tuổi chưa biết mùi vị một nụ hôn. Chẳng sao! Đã là lần đầu rung động thì bất phân tuổi tác. Dù lớn dù bé đều thấy cuộc đời bỗng dưng đẹp lạ, ánh nắng bỗng dưng rực rỡ, bầu trời bỗng dưng trong xanh và nụ cười của một người cũng đủ làm một ngày bình thường trở nên ý nghĩa…
Ai cũng đã, hoặc cũng sẽ một lần như thế. Để rồi một ngày nhìn lại, nửa thấy buồn cười vì những ngày tháng ngây thơ với những rung động đầu đời, nửa muốn trở về với những kỉ niệm ngây thơ ấy. Ai biết được liệu trong cuộc đời được mấy lần bàn tay bất chợt run lên vì một bàn tay khác, cái giật mình thật khẽ kéo theo một nụ cười không giấu nổi…
Yêu thương là cảm giác. Đối với mỗi tình yêu người ta tìm được cho mình một thứ cảm giác. Và người ta gọi chung là yêu thương. Nhưng thực tế đã chứng minh là thường loạt sản phẩm đầu tiên bao giờ cũng là loạt sản phẩm tốt nhất (ví dụ tiêu biểu là hàng Trung Quốc). Cảm giác của con người ta khi yêu cũng vậy, những cảm giác đầu tiên bao giờ cũng chân thật nhất… Cái nắm tay đầu tiên, cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên… Sẽ có những cảm giác theo ta đến suốt cuộc đời, những cảm giác mà những thứ đến sau sẽ mãi không thể nào thay thế… Chẳng biết nên buồn hay nên vui…
Kỉ niệm không mơ hồ như cảm giác. Sự thật là mọi thứ vẫn ở đó, dù người ta có quên nó đi hay nhắc đi nhắc lại về nó thì kỉ niệm vẫn là kỉ niệm... với những ngày tháng, địa điểm, sự kiện, nhân vật… Giống như một bài học lịch sử, người ta có thể tự hào, có thể xấu hổ, có thể tiếc nuối… và tất cả những gì còn lại cũng chỉ là những hình ảnh được dựng nên trong đầu, may mắn hơn là vài con chữ, vài tấm hình… Người ta có thể nhớ mãi hay có thể quên mãi được không?...
Rồi ai cũng có một “chuyện ngày xưa” để kể. Đối với một số người, câu chuyện chỉ còn là câu chuyện, nó đã kết thúc, bằng cách này hay cách khác, người ta lưu lại những cảm giác ngày xưa ấy, có thể vì người ta tin rằng sẽ chẳng bao giờ có được những cảm giác như thế nữa, cũng có thể vì người ta chờ đợi một ngày những cảm giác ấy lại trở về… Chẳng rõ… Chỉ biết rằng người ta trân trọng nó. Và đặt cho nó 2 tiếng Yêu Thương…

Hà Nội, ngày 11 tháng 4 năm 2012
Lạc Rang

P/s: Hiện tại mình mới chỉ hoàn thành được kì 1, mục đích ban đầu là viết gì đấy thật vui tươi và tràn đầy niềm tin. Hi vọng không làm nhiều người thất vọng vì cách viết có phần sến sến này ^^ Nếu được mọi người ủng hộ mình sẽ viết tiếp…

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ngày cũ đã qua...

Trong khi chờ đợi Phần 2 của "Nơi mùa thu bắt đầu...". Vô tình anh có một cuộc trò chuyện với một nhân vật của Phần 1. Kiểu như "Tâm sự đêm khuya" ấy. Và anh muốn viết 1 cái gì đấy. Dạo này anh thèm được viết như người ta thèm uống nước vậy. Anh viết 1 cách điên loạn và lảm nhảm. Giống như trong 1 thời gian dài những câu chữ ấy bị dồn nén lại và đến bây giờ thì nó cứ thế phun ra một cách hỗn loạn không theo một trật tự nào cả. Đêm nay, hay nói đúng hơn là sáng nay (vì có lẽ mặt trời cũng sắp lên rồi) anh lại viết. À nhưng đừng ai nghĩ rằng anh bị tự kỉ hay tâm thần zở hơi gì mà anh thức khuya thế. Anh hoàn toàn bình thường. Lý do anh viết bài này cũng bình thường như mọi điều bình thường khác trong cuộc sống của anh thôi. Đơn giản là anh ngồi chơi game với mấy thằng bạn anh đến 2h30 sáng, anh đang chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì bất ngờ người ấy xuất hiện. Và cũng như vài lần trước đây, 2 người bắt đầu nói chuyện. Những câu chuyện không đầu không cuối, những câu chuyện,...

Những chuyện vụn vặt

  Tặng em, vì những điều vụn vặt suốt 1 năm qua… Viết hẳn một bài tặng người yêu, lại đề tên là “Những chuyện vụn vặt”, nghe cứ kiểu người yêu cũng là cái gì đấy nhỏ nhặt thôi ấy nhỉ. Chả phải đâu! Người yêu mình, cao hơn mét rưỡi, nặng gần năm chục ký – ai nghĩ là “nhỏ” thì có thể bảo bạn ấy tát cho một phát xem thế nào… Đùa vậy. Gọi là “Những chuyện vụn vặt” vì thật ra nó cũng chẳng có gì to tát. Giống như hôm nay, mình tranh thủ lúc nghỉ trưa ở công ty, chạy ra ngoài mua một cái dây buộc tóc nhỏ nhỏ, một cái thiệp nhỏ nhỏ, viết vài dòng nhỏ nhỏ, rồi cho vào một cái túi… to tướng (để tạo sự bất ngờ =)) ) rồi chiều mang về tặng cho bạn người yêu. Còn bạn ấy thì dành thời gian làm hộ mình bài tiểu luận cuối tuần mình nộp, ăn với mình bữa tối, rồi lại về nhà loay hoay với đủ thứ việc ở nhà… Suốt một năm qua, số ngày hai đứa không gặp nhau, chắc chỉ đếm trên hai bàn tay cộng thêm hai bàn chân, mà cũng có thể cộng thêm cả… răng nữa, mình chả để ý. Chỉ biết là cũng hay gặp nhau, ha...

Sống có nguyên tắc

"Nếu cứ mãi giữ NGUYÊN ắt một ngày sẽ TẮC"  Anh là một thằng sống có nguyên tắc. Hẳn là nhiều người đọc xong sẽ bật cười mà rằng “Thằng này mà còn gọi là có nguyên tắc thì chắc đến Chí Phèo cũng sống có nguyên tắc được!”. Nhưng sự thật thì anh tự thấy mình sống có nguyên tắc. Và tất nhiên, Chí Phèo, cũng có một phần nào đấy của sự sống có nguyên tắc (thí dụ như nguyên tắc “chỉ rạch mặt ăn vạ khi có đông người” hay nguyên tắc “giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực và cảm tử”). Anh thì không thích giải quyết mâu thuẫn bằng bạo lực, và càng không thích rạch mặt ăn vạ (ăn vạ thì có thể chứ rạch mặt thì không). Nhưng anh vẫn là người sống có nguyên tắc.